Cập nhật nội dung chi tiết về Anh Yêu Em Bằng Chừng Nào – Theoyeucau mới nhất trên website Ngubao.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Hà Nội… những ngày tháng không anh…
Em nhớ đã từng nói với anh rằng: “Em yêu anh. Nhiều như cá dưới nước, như chim trên trời, nhiều nhiều… như em yêu đồng xu 5000đ vậy”. Lúc ấy, anh chỉ cười haha và bảo rằng: “Thật vậy à? Thật vậy sao? Em yêu 5000đ nhiều như vậy à?”… Nhưng… có lẽ cũng đã quá lâu rồi, phải không anh? Quá lâu, để ta không còn nhớ về nhau nữa… Và sau cùng… trên bước đường ta đi… cũng chẳng còn có nhau…
Lần gần đây lên Thư viện QG tìm sách, mua phiếu, được người quản lý trả lại 5000đ bằng tiền xu. Có lẽ sẽ chẳng thể nào mang ra chợ, hay đến đâu đó để tiêu được nữa. Nhưng không hiểu sao, bàn tay em vẫn nhận lấy, và rồi nắm chặt lại. 5000đ tròn trịa trong tay em, hoen gỉ, và chẳng còn lấy một chút giá trị…
Anh biết không? Lúc đó, em đã phải mím chặt môi, để ngăn mình đừng khóc… khi nhận ra rằng: “Hóa ra tình yêu của mình cũng chỉ rẻ mạt và hoen ố như đồng xu 5000 này thôi. Cuối cùng, cũng chẳng ai còn cần đến nó nữa……”
Anh đã tự mình tìm đến quán cà phê ấy, cái quán mà lần đầu tiên chúng mình hò hẹn. Anh đến và ngồi một mình, để tự nhận ra rằng, hạnh phúc diễn ra quanh anh là sự thật chứ không phải giấc mơ…
Anh bảo một ngày anh nhớ em 24 lần, em nhíu mày không chịu, bắt anh phải nhớ 60 lần một giây.
Em hay hỏi rằng: “Anh yêu em bằng chừng nào?”, anh không trả lời rằng anh yêu em bằng cả ông trời, bằng cả trái đất, mà anh yêu em bằng cả trái tim anh. Bởi anh nghèo đến nỗi chỉ đủ sức sở hữu trái tim mình, anh chỉ có trái tim để yêu em, còn trời đất là của chung, sao lấy để tặng em được chứ?
Em thường rúc dưới ngực anh, đếm xem một phút tim anh đập bao nhiêu nhịp, rồi lại so bì khi nhận ra tim anh đập không nhiều bằng tim em, nghĩa là anh không yêu em nhiều bằng em yêu anh.
Em hỏi anh: “Vì sao tay anh lạnh thế mà tay em lại ấm?”, anh cười rồi bâng quơ câu hát “tay anh lạnh để cho tình mình ấm”. Em lại bảo anh ăn gian, bắt đền anh vì tay lạnh mà dám cầm tay em. Anh ghét đi xe máy, anh thích chở em bằng xe đạp lang thang dưới những hàng cây. Em hỏi anh có thể chở nổi em qua con dốc trước ngõ nhà thờ không, anh bở hơi tai nhưng vẫn thất thểu rằng: “Anh đủ sức đèo em đi hết cuộc đời”!
Hạnh phúc chớm đầu bao giờ cũng tràn ngập màu hồng. Anh rộn rã khi được bước bên em, được nghe em nói, được thấy em cười, lòng vui như cảm nhận thấy hơi ấm của tình yêu, hạnh phúc. Ngày mình xa nhau, em gói những món quà anh đã tặng cho vào vali để trả lại. Em bảo: “Hạnh phúc đến quá dễ dàng, rồi cũng sẽ ra đi”. Anh đau đớn nhận ra rằng mình thất hứa. Anh đã hứa không bao giờ để em buồn…
Em biết không, lần đầu tiên anh khóc. Anh biết lẽ ra không được vậy, vì anh là đàn ông. Nhưng anh cũng không hiểu tại sao nước mắt lại chảy nhiều như thế. Khi hạnh phúc tưởng chừng đã vội vã ra đi, em lại trở về bên anh. Vì chúng mình còn yêu, vì chúng mình không thể xa nhau. Tại sao phải đổ vỡ khi cả hai còn thương nhau đến thế? Giờ anh bảo rằng, hạnh phúc như mặt biển. Biển cả bao la lắm, khi bình yên, lúc phong ba bão táp. Cũng như tình mình, có nước mắt, có hoa hồng, rồi anh mới biết thương em nhiều hơn.
Nếu Em Nói Em Yêu Anh
Bởi có lẽ cái tôi của Linh vẫn lớn hơn tình cảm mà cô dành cho anh.
***
Đêm nào đấy của tháng mười một năm trước, trời mùa đông thật lạnh, bên ngoài chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rả rích và tiếng gió lùa trên mái nhà, Linh cuộn tròn trong chăn, tay ôm điện thoại và theo thói quen không ngủ trước khi qua ngày mới. Cô đang xem bộ phim ngôn tình chuyển thể mà cô đã đọc truyện từ lâu. Đột nhiên, có tiếng tin nhắn Facebook, từ một cái nick lạ mà hình như vài ngày trước cô vừa xác nhận.
“Em có thể viết giúp anh một bài thơ được không?”
“Xin lỗi, ai vậy ạ?”
Và họ quen nhau từ đấy. Mà không, chính xác là họ quen nhau từ rất lâu rồi, bởi Hải là cháu bên nhà nội của cô Linh, Linh biết anh nhưng chưa bao giờ nói chuyện.
Cuộc nói chuyện dường như trở nên thú vị khi Hải tiết lộ anh khá ấn tượng với những bài viết trên Facebook của cô và ngỏ ý muốn nhờ cô viết giúp anh một bài thơ với nội dung là nhớ về người yêu cũ. Linh khá ngạc nhiên với những dòng tin nhắn của Hải, bởi cô thỉnh thoảng vẫn cập nhật những bài thơ hay tản văn về tình yêu trên trang cá nhân của mình nhưng Linh tuyệt nhiên không phải là người nổi tiếng. Những người bạn của Linh hễ gặp rắc rối trong chuyện tình cảm vẫn thường tâm sự hỏi ý kiến của cô nhưng với người lạ như anh thì cô chưa từng gặp qua. Tuy nhiên, cô vẫn vui vẻ đồng ý.
***
Có lẽ, khi cô đơn, ai rồi cũng dễ nảy sinh tình cảm với người khác giới, đặc biệt là với những người thường xuyên trò chuyện với mình. Hải cũng không ngoại lệ. Linh như một vị cứu tinh cứu vớt cuộc đời Hải ra khỏi những tháng ngày u uất khi cứ nhớ về người yêu cũ. Những câu chuyện của cô, tiếng cười của cô đều khiến Hải thao thức suốt đêm, Hải nghĩ về Linh rất nhiều, y hệt những chàng trai mới lớn biết yêu. Hải biết rõ cảm xúc trong mình nhưng không thể thộ lộ với Linh, bởi vì Hải biết dù có nói với Linh thế nào, cô cũng không thể tin được một người con trai vừa mới chia tay bạn gái lại có thể yêu một ai khác nhanh chóng như vậy. Hơn hai tháng với Linh có lẽ là quá ngắn. Mà Linh, Hải cũng biết rõ là Linh đã có người yêu, nhưng qua lời Linh kể, dường như mối quan hệ của cô với anh chàng kia không được tốt cho lắm.
Hóa ra, có đôi lúc người ta chẳng thể phân biệt nổi đâu là đúng người hay sai người, thế nào là đúng thời điểm hay sai thời điểm, như Hải bây giờ vậy. Mà Hải chẳng thể nào xác định được việc yêu Linh bao giờ mới đúng thời điểm, bởi trước khi quen Linh, Hải đã có người yêu, còn hiện tại chính Hải cũng cảm thấy nực cười với chính mình khi nghĩ đến việc bao giờ thì Linh chia tay với người yêu của cô ấy.
Đêm giao thừa, Hải muốn đưa Linh đi xem pháo hoa, nghe người ta bảo nếu đôi nào yêu nhau cùng ngắm pháo hoa thì sẽ không bao giờ chia tay. Nhưng chẳng có đêm 30 nào Linh được ra khỏi nhà cả, bởi về nhà sau 12 giờ đêm đối với con gái là một điêù cấm kị trong gia đình truyền thống như nhà Linh.
Tối đó, Linh và người yêu cãi nhau.
“Nếu bây giờ em muốn khóc có được không?”
Hải nhận được tin nhắn từ Linh sau khi chúc cô măm mới vui vẻ.
“Đừng khóc! Nếu khóc anh sẽ đến nhà em bây giờ.”
Kỳ thực, Linh rất muốn khóc cho nhẹ lòng, cô đã chịu đựng quá lâu rồi, giả vờ làm một người yêu chín chắn, giả vờ bỏ qua những tật xấu của người yêu, giả vờ không ghen tuông vớ vẩn, và giả vờ dù không được quan tâm thì bản thân vẫn ổn, nhưng giả vờ mãi chỉ khiến Linh thêm mệt mỏi, vậy mà chẳng hề có giọt nước nào rơi ra từ khóe mắt Linh. Cô không thể khóc, đúng hơn là không khóc được, phải chăng cô mạnh mẽ quá lâu rồi, cứng rắn quá lâu rồi khiến cô chai lì với cảm xúc.
Đêm ấy, Hải cũng không tài nào ngủ yên. Hải biết Linh bề ngoài mạnh mẽ là thế nhưng bên trong thực sự rất yếu đuối, vì vậy anh mới muốn yêu cô, che chở và bảo vệ cho cô.
Tối mồng một tết Nguyên Đán, Hải hẹn Linh đi cà phê. Linh gọi cho mình một ly cà phê đen Sài Gòn, Hải không ngạc nhiên, bởi vì Hải biết Linh rất thích cà phê. Nhưng Hải phát hiện ra ánh mắt Linh chẳng hiện lên một tia vui vẻ nào dù cho Hải nói gì cô cũng cười.
Lúc đưa Linh về, Hải tặng Linh một hộp kẹo nhỏ, Hải không nhắc thì có lẽ Linh cũng quên mất. Nhưng ý nghĩa của hộp kẹo bây giờ không phải để cảm ơn nữa, mà là để tỏ tình. Hải nói với cô rằng mình yêu cô, hỏi cô có thể cho anh một cơ hội hay không. Linh từ chối khéo. Trong hoàn cảnh này, người con gái làm sao có thể vui vẻ mà gật đầu cho được. Huống hồ, Linh và người yêu vẫn đang trong một mối quan hệ, gọi là mối quan hệ bởi vì Linh biết đó chẳng phải là tình yêu nữa rồi, mà Linh thì chẳng đành lòng buông tay. Con gái đôi khi cứ ngốc nghếch như thế.
Trời bắt đầu mưa, là cơn mưa đầu tiên của năm mới, không ào ạt, không mạnh mẽ như những cơn mưa mùa đông, chỉ lất phất như mưa bụi. Linh khép của sổ rồi đi nằm. Hải vẫn nhắn tin cho Linh như thường lệ. Cô vẫn nói chuyện như chưa hề có chuyện tỏ tình xảy ra, nhưng Hải bảo mình sẽ đợi, bao lâu vẫn đợi.
Thanh xuân có bao lâu đâu mà con người ta cứ muốn đợi. Vậy nhưng, vì người ta không đành tâm từ bỏ nên người ta chỉ còn cách chờ đợi, mà biết phải đợi đến bao giờ. Rồi khi không đợi được nữa, người ta lại hối tiếc vì những năm tháng mình đã bỏ ra, trách người vô tình hay trách mình ngốc nghếch cũng không thể thay đổi được gì, mà mình lại chẳng thừa thãi sự ngây thơ để tiếp tục chờ đợi nữa.
Rốt cuộc, chuyện tình của Linh cũng đến hồi kết thúc. Khi nghe tin này Hải không biết mình nên vui hay buồn. Hải chỉ biết một điều, chắc chắn bây giờ Linh đang rất buồn. Có cuộc tình nào đi qua mà không vương vấn, có ai đó từng là tất cả của mình rời xa mà không nuối tiếc. Hải cũng đã từng rất đau khổ khi chia tay người yêu mà.
Đêm ấy, Hải hút thuốc rất nhiều, sau khi nói chuyện với Linh. Hải biết Linh cũng không ngủ được đâu, như anh vậy. Những đêm như thế này thật dài, màn đêm thăm thẳm, những ánh sao cũng chẳng buồn lấp lánh trên bầu trời cao xa kia. Hoặc đúng hơn là Hải chẳng có tâm trạng mà xác minh xem chúng có thực sự lấp lánh hay không.
Những ngày tháng sau đó, Hải vẫn quan tâm Linh mỗi ngày, vài ba lần anh tỏ tình nhưng Linh đều từ chối, cô sợ cô vội vàng sẽ mang đến tổn thương cho anh, cô sợ một ngày nào đó cô nhận ra anh chỉ là người thay thế trong cô. Hơn nữa, cô cũng sợ yêu xa, sợ cái khoảng cách địa lý ấy sẽ tạo nên khoảng cách trong tim hai con người.
Chẳng biết duyên phận đẩy đưa thế nào, những cuộc tình của cô đều là yêu xa, nên bây giờ cô sợ hãi, kỳ thực chẳng có điều gì đảm bảo cho một khoảng cách dài hơn 1000 cây số ấy cả. Mà một sinh viên năm cuối như cô lại chẳng muốn sau khi ra trường đến thành phố nơi anh để làm việc, nó không thích hợp với một người như cô.
Nhưng điều quan trọng là Linh có yêu Hải không thì cô chưa trả lời được. Cô thích anh, an tâm mà kể mọi chuyện buồn vui với anh, bình yên khi nghe giọng nói của anh, nhưng cô không chắc đó là yêu hay chỉ là ngộ nhận.
Sẽ là những lỡ làng khi con người ta phát hiện ra sau tất cả những yêu thương trao gửi hóa ra đều chỉ là ngộ nhận, mà lạ thay, con người vốn hay ngộ nhận như thế. Đặc biệt là tình cảm.
Hai tháng, đó là quãng thời gian Hải biến mất khỏi cuộc đời Linh. Chính xác là Hải vẫn ở đó, vẫn làm việc, chỉ là thôi không còn quan tâm Linh, nhắn tin cho Linh mỗi ngày nữa. Hải chỉ bảo Linh rằng hãy cố gắng vì ước mơ của mình và đừng dễ dàng khóc vì một ai đó.
Linh lại giả vờ, giả vờ không quan tâm Hải, giả vờ mình vẫn ổn, vẫn vui vẻ với cuộc sống. Nhưng Linh luôn nhớ đến Hải trong mọi khoảnh khắc. Linh quyết định đi Đà Lạt để tạm quên đi mọi thứ, quên đi cuộc sống tất bật nơi thành phố năng động cô đang ở, quên đi chuyện bài vở trên lớp học và quên đi anh. Mà kỳ lạ thay, mỗi nơi cô đến, cô đều nghĩ tới anh, lại ước giá mà cô có thể đi cùng anh.
Hải từng hứa với Linh sẽ bỏ thuốc, một ngày nào đấy họ gặp lại nhau cô sẽ thấy anh không còn hút nữa, nhưng phải làm sao để bỏ thuốc đây khi mà mỗi khi nhớ đến Linh, anh thường tìm nó để bầu bạn. Hải càng nhớ Linh, anh càng hút nhiều hơn.
Một đêm tháng sáu, trời nóng nực, Linh cứ lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được. Cuối cùng, cô lấy hết dũng khí nhắn tin cho anh. Trong đời cô, đây có lẽ là việc đầu tiên khiến cô cần nhiều can đảm đến vậy. Lần đầu tiên cô tỏ tình. Cô cầm lên, đặt xuống chiếc điện thoại bao nhiêu lần cuối cùng mới dám ẩn nút gửi.
“Nếu em nói em yêu anh…”
“Anh đã đợi điều này từ rất lâu. Anh thực sự rất yêu em.”
Trương Hoài Nhật Lý
Em Yêu Anh Nhiều Lắm
26/08/2020
Bài hát: Muộn màng, Trình bày và sáng tác: Thủy Tiên.
Thu gọn
Em Đã Yêu Anh, Yêu Đến Đau Lòng
Có một lần tôi tham gia một bài trắc nghiệm về Tình yêu trên Internet và bắt gặp một câu hỏi khá thú vị: “Nếu không may người yêu bạn bị bệnh hiểm nghèo và rất cần một bên thận để sống thì bạn cón sẵn sang sẻ chia một quả thận của mình không?”. Tôi đọc cho anh nghe câu hỏi đó và nói rằng:
– Em rất yêu anh nhưng nếu phải cho anh một quả thận thì đau lắm, em không làm được đâu. Đến tiêm em còn sợ ấy.
Anh cười bảo:
– Vậy em nhẫn tâm nhìn anh chết đau đớn sao?
– Em sẽ để anh chết trước rồi chết theo anh – tôi cười đùa.
Anh ôm tôi vào lòng và nói rằng:
– Nếu một ngày nào đó trái tim em ngừng đập, anh có thể cho em cả trái tim để em được sống chứ không chỉ là một bên thận đâu!
Lời nói ấy tôi ghi nhớ tận đáy lòng, cho đến một ngày anh rời xa tôi, mãi mãi.
Thế rồi tình yêu của anh cũng không kéo dài bao lâu. Họ chia tay vì những lí do không đâu, vì thế mà anh rất đau khổ. Anh đã khóc, điều đó chứng tỏ anh còn yêu cô gái kia rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy con trai khóc, nhưng khi anh khóc, nước mắt tôi cũng rơi. Tôi quan tâm đến anh nhiều hơn, những mong có thể làm anh nguôi ngoai nỗi buồn. Có lúc anh ngỡ ngàng hỏi tôi:
– Tại sao em tốt với anh như thế?
Tôi cười nói:
– Vì anh buồn em cũng chẳng vui nên nếu muốn vui thì phải làm anh cười thôi.
Anh đã mỉm cười, nụ cười hiếm hoi sau những ngày ủ dột:
– Cảm ơn em. Ở bên em cảm giác thật thoải mái, anh được sống với con người thật của mình, không cần phải sống theo ý người khác để làm vui lòng họ.
– Thì giữa bạn thân với người yêu cảm giác cũng khác nhau mà. Ngồi cùng bạn thì thấy thoải mái, vô tư hơn.
– Ừ, làm bạn thì tốt hơn. Chỉ nên làm bạn bè thôi.
Anh nói với một vẻ mặt chán chường của một con người mới thất tình. Có lẽ tôi cũng không nên hi vọng nhiều.
– Nếu cô ấy quay lại với anh thì anh nghĩ sao?
Anh cười bảo:
Trông vẻ mặt anh sầu não, tôi biết anh sẽ chẳng dễ dàng gì để quên đi một người. Và tôi cũng không vui gì.
Ngày tháng trôi, số phận thật trớ trêu khi bỗng dưng anh biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, và cũng thật trùng hợp với tình huống trắc nghiệm hôm nào, anh bị suy thận nặng. Hai quả thận của anh sắp hỏng hoàn toàn, phải chạy thận nhân tạo hết sức tốn kém. Mà nhà anh cũng đâu dư giả gì. Nếu không có một quả thận khác thay thế, chắc anh không sống nổi. Phải chăng ông trời cố tình tạo ra nghịch cảnh để thử thách tình yêu của tôi. Tôi vẫn vào bệnh viện chăm sóc anh mỗi ngày, nhìn anh ngày một suy kiệt, tôi thật sự đau xót trong lòng, nhưng bề ngoài tôi vẫn tỏ ra vui vẻ. Tôi luôn xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng tươi tắn, rạng rỡ nhất có thể. Điều này khiến gia đình anh không vừa ý, họ không thể chấp nhận một người bạn gái lúc nào cũng xinh đẹp, vui vẻ trong khi con trai họ thì không biết sống chết thế nào. Họ không biết rằng sau lớp make-up ấy là một đôi mắt thâm quầng vì khóc quá nhiều, tôi không muốn anh thấy bộ dạng tôi héo mòn, sầu não vì anh. Tôi mong anh có thể lạc quan mà quên đi nỗi đau bệnh tật.
– Mày đã suy nghĩ kĩ chưa? Mày với anh ấy mới yêu nhau chưa bao lâu, liệu anh ấy có đáng để mày hi sinh như vậy không? Mà lấy gì đảm bảo hai người sẽ bên nhau mãi?
Con bạn thân nắm tay hỏi dồn dập khi nghe cái tin “động trời” là tôi sẽ cho anh một bên thận. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói:
– Chuyện sau này tao chưa nghĩ tới, nhưng nếu để anh ấy ra đi tao sẽ đau khổ vô cùng, bố mẹ anh ấy cũng già yếu rồi, lại có mỗi mình anh ấy. Làm sao tao có thể thản nhiên nhìn anh ấy chết được.
Nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi, đứa bạn ngậm ngùi nói vẻ cảm thông:
– Chuyện đã như thế thì thôi mày cứ làm những gì mày cho là nên làm. Đừng nói là người yêu, dù sao cứu được một mạng người cũng đáng quý.
Ca phẫu thuật rất thành công và anh cũng bình phục trở lại rất nhanh. Vậy là anh lại có thể tiếp tục sống bên tôi. Tôi vui và cả tự hào nữa vì trong cơ thể anh có một phần cơ thể của tôi. Chúng tôi yêu nhau ngày một nhiều hơn. Dù bộn bề công việc nhưng anh luôn dành thời gian cho tôi, anh chăm sóc tôi từng li từng tí. Tôi lại không thích những việc mà những đôi yêu nhau hay làm như đi uống cà phê, đi xem phim mà chỉ thích ngồi lặng bên anh hàng giờ trên sân thượng ngắm trăng và sao. Tôi thích những lần cùng anh thả diều, anh nói “Tình yêu của chúng mình như cánh diều kia, gió sẽ mang diều bay cao mãi, xa mãi”. Cuộc sống cứ trôi qua êm đềm với tình yêu dịu ngọt như thế, nếu như không có một ngày, người yêu cũ của anh về nước. Cô ấy đến tìm gặp anh và nói rằng muốn quay lại, vì những ngày tháng ở nước ngoài cô ấy mới nhận ra mình yêu anh và nhớ anh chừng nào. Đôi mắt lúc nào cũng long lanh ngân ngấn nước như chực khóc ấy đã làm anh đau khổ một lần, nay lại một lần nữa làm nhói lòng anh. Nhưng anh đã nhìn thẳng vào đôi mắt ấy và nói rằng: “Anh không thể. Cô ấy cũng là con gái, cũng mềm yếu như em, cũng yêu anh thật lòng. Anh không thể nào bỏ rơi cô ấy như em đã từng bỏ rơi anh được”. Anh dứt khoát quay đi, anh không muốn tôi bị tổn thương, không muốn tôi đau khổ. Thế nhưng cô gái kia nào có chịu buông anh ra, trong tình yêu cô ta cũng thật mạnh mẽ và quyết liệt. Cô ấy luôn kiếm cớ gặp anh và gợi lại quá khứ trước kia. Anh không nỡ rời xa xa tôi nhưng hẳn là đầu óc anh còn vấn vương bóng hình cũ. Lí trí chẳng thể nào chiến thắng được trái tim. Lần đầu tiên, anh đã biết nói dối tôi, để tôi một mình đợi anh dưới mưa vì anh còn phải đến với cô ấy, vì cô ấy nói cô ấy đang ốm. Tôi đã cố gắng làm tất cả, vậy mà vẫn không giữ nổi trái tim anh, vì anh không yêu tôi bằng trái tim. Sau trận cảm lạnh vì cơn mưa hôm ấy, tôi chủ động hẹn gặp anh. Trông anh xanh xao và mệt mỏi, có lẽ anh hay thức khuya và suy nghĩ rất nhiều.
– Xin lỗi em, dạo này anh bận quá, không có thời gian cho em. Nhưng anh sẽ bù đắp, chịu không?
Lại một câu nói dối, để đẹp lòng cả hai người con gái, anh sẽ còn phải nói dối tôi bao nhiêu lần nữa. Làm gì có ai bận đến nỗi cả tuần không có thời gian gọi lấy một cuộc điện thoại cho người yêu. Trước kia chỉ cần một tin nhắn hỏi “Em đã ăn cơm chưa?” cũng đủ khiến tôi thấy ấm lòng. Tôi cười nhạt:
– Anh không cần xin lỗi, em biết rồi, em hiểu cả.
– Em đã biết điều gì?
Trông mặt anh có vẻ tái đi.
Anh nhíu mày mất mấy giây rồi ngẩn ngơ hỏi lại:
– Sao tự nhiên em lại hỏi anh như vậy? Có chuyện gì vậy em? Trông em lạ lắm.
– Thì anh cứ trả lời câu hỏi của em đi.
– Anh yêu em, tất nhiên rồi, còn phải hỏi, không yêu em thì yêu ai.
– Vậy còn cô ấy thì sao?
– Em nói ai?
– Em nói gì vậy? Anh yêu em mà, làm sao anh có thể chia tay. Đúng là cô ấy đã trở về nhưng giữa anh và cô ấy chỉ còn tình bạn. Em đừng suy nghĩ hồ đồ.
– Không phải vậy đâu, nếu anh yêu em chỉ vì lòng biết ơn thì em sẽ càng đau khổ nhiều hơn. Em tặng cho anh một mạng sống, không phải để trói anh bên cuộc đời em. Chỉ cần anh sống thật tốt, anh hạnh phúc thì em cũng thấy vui lòng.
Anh cúi đầu lặng im không nói được câu nào. Tôi vội ngoảnh đi, không để anh nhìn thấy những giọt nước mắt. Ngày hôm đó tôi đã bước đi không nhìn lại. Tôi ngước lên nhìn bầu trời lồng lộng gió, tình yêu của tôi như cánh diều đứt dây, bay xa mãi rồi, không bao giờ trở lại. Một cơn gió từ đâu đến đã cướp đi hạnh phúc. Người yêu nhau thì sẽ tìm đến với nhau, không lâu sau đó anh chính thức quay lại với người yêu cũ. Thật là phũ phàng nhưng tình yêu vốn có những lí lẽ riêng của nó, vượt khỏi tầm quyển soát của lí trí. Chỉ cần anh được hạnh phúc thì tôi cũng thấy vui, tôi đã tự nhủ với mình như thế và thầm nhắc bản thân phải quên anh đi. Vậy mà tôi không làm được, tôi đau đến quặn lòng. Trong đầu tôi lúc nào cũng tràn ngập những kỉ niệm khi bên anh, bây giờ ngay cả làm bạn cũng không thể. Khi chia tay khó có thể làm bạn, tình bạn nếu có cũng gượng gạo vô cùng. Bạn bè tôi khi biết chuyện đã mắng anh không tiếc lời, rằng anh là kẻ vô ơn, một dạ hai lòng, sớm muộn gì cũng bị quả báo. Còn tôi, họ nhìn tôi bằng cái nhìn xót xa, thương hại, cảm thông cũng có mà trách móc cũng nhiều, họ bảo tôi dại trai, mị tình, ngu muội. Cả cô người yêu của anh cũng bị mang ra soi mói, chửi rủa. Trong câu chuyện tình này cả ba nhân vật chính đều không có ai vui gì. Tôi không ngờ chuyện chia tay của tôi lại ầm ĩ như vậy và được người ta bàn luận nhiều thế. Tôi đã suy sụp lại càng khủng hoảng hơn. Anh đến tìm gặp tôi với cái bộ dạng phờ phạc mệt mỏi. Anh nói:
– Anh biết cái mạng của anh là do em cứu, anh rất biết ơn em. Nhưng anh lại làm cho em chịu tổn thương. Vì anh còn yêu cô ấy quá nhiều nên vô tình làm em đau khổ. Anh biết em rất đau và rất hận anh. Anh phải làm gì để bù đắp cho em?
Từng lời anh nói như những lưỡi dao cứa vào trái tim vẫn đang chảy máu. Tôi cười nhạt nói với anh:
– Anh nghĩ cái gì mà lại nói với em những lời đó? Cái em cần anh đâu thể cho em.
– Em cần gì?
– Em cần một tình yêu chân thành, em cần một ngưởi chỉ yêu mình em thôi. Anh có thể cho em không? Anh rất yêu cô ấy thì hãy ở bên cạnh cô ấy đi, sao còn nghĩ đến em làm gì? Cả em và cô ấy đều yêu anh, nhưng tình yêu thì không thể san sẻ. Anh làm vậy cô ấy sẽ đau lòng lắm. Ai nỡ so sánh những nỗi đau. Em đã từng yêu anh, yêu đến đau lòng.
Sau lần đó chúng tôi không bao giờ liên lạc nữa. Thời gian cũng giúp tôi quên được anh, còn anh chắc cũng hạnh phúc bên tình yêu của mình. Câu hứa hôm nào “…anh có thể cho em trái tim…để em sống” cũng chỉ là lời nói gió bay. Nếu như cuộc sống cứ quay như một quỹ đạo êm đềm thì tốt cho tất cả mọi người, nhưng cuộc sống lại không như ý người ta muốn. Vào cái đoạn kết của câu chuyện tình này, nhân vật nam chính đã chết trong một tai nạn giao thông. Tôi đã cố gắng cứu anh một lần, vậy mà anh vẫn không thể có được cuộc sống dài lâu hơn. Nếu người ta nói đây chính là sự quả báo thì cái giá mà anh phải trả ác nghiệt quá. Anh đi để lại đau đớn cho bao người, trong đó có tôi. Tôi đã đến bên anh khóc cạn hết những giọt nước mắt cuối cùng. Phút lâm chung anh nắm tay tôi và nói “Cảm ơn em, em là người con gái tốt. Cuộc đời này anh vẫn còn nợ em một trái tim. Kiếp sau nếu còn gặp lại, nhất định anh sẽ yêu em ngày từ phút ban đầu”. Tôi mỉm cười: “Nếu có kiếp sau…nhưng tình yêu không phải là sự ban ơn, không phải sự bố thí”. Tôi để cái suy nghĩ ấy ở trong đầu, tôi không phải là kẻ ăn xin tình cảm, ăn mày tình yêu, dù trong tôi luôn có một tình yêu tha thiết.
Ngày anh đi trời lồng lộng gió, cánh diều hôm nào đã theo gió đứt dây. Tiễn anh xuống mồ mà tôi khóc không được, nước mắt tôi đã rơi suốt cuộc tình đau khổ này rồi. Tôi đã yêu anh, yêu đến đau lòng.
Bạn đang đọc nội dung bài viết Anh Yêu Em Bằng Chừng Nào – Theoyeucau trên website Ngubao.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!