Cập nhật nội dung chi tiết về Giá Như Một Lần Anh Hiểu mới nhất trên website Ngubao.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Anh à!
Em nhớ anh nhiều như vậy đấy.
Vậy mà, anh yêu em, nhớ em – không hơn nổi một người dưng.
***
Đã nhiều lần em tự hỏi, liệu tình yêu này sẽ đi được đến bao xa khi mà một trong hai chúng ta , anh và em – tình yêu thương không trọn vẹn. Ngày anh đến anh dạy em cách yêu thương một người, anh cho em sự ấm áp khi đó hạnh phúc với em chỉ là những giọt nước mắt, em yêu và trân trọng tất cả những gì thuộc về anh và em. Nhưng có lẽ chưa một lần anh hiểu những nỗi đau trong em. Ừ thì chúng ta quen nhau chỉ là thoáng qua nhưng anh à, những người thoáng qua như anh lại là những người để lại nhiều nỗi đau, với em anh chỉ như cơn gió thoảng qua nhưng nỗi đau trong em tồn tại mãi.
Đã khi nào anh nghĩ về người con gái anh gọi là yêu.Anh một người mạnh mẽ không bao giờ biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, sự cứng rắn của anh đôi lúc khiến em nghẹt thở vì em cần nhiều yêu thương hơn thế. Em nhớ anh thật nhiều ngay cả khi anh đang bên cạnh em. Với anh tình yêu của em có khi nào là đủ. Mỗi lần xa anh em lại thấy lòng mình nặng trĩu dù anh chỉ để lại trong em toàn những lời nói dường như vô tình. Không biết vì sao với anh em lại có cảm giác đặc biệt như thế.
Anh à!
Em nhớ anh nhiều như vậy đấy.
Vậy mà, anh yêu em, nhớ em – không hơn nổi một người dưng.
Thật ra nhiều lúc em thường tự an ủi bản thân rằng, không phải anh không yêu em đâu, không phải anh bỏ mặc em đâu. Chỉ là, anh đang quan tâm em, thương em theo cách mà anh muốn. Dù nó không ngọt ngào, không dịu dàng, nhưng em đã giữ cho mình một niềm tin kiên định rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra em quan trọng biết nhường nào, rằng chỉ cần có em thôi, anh sẽ đủ sức vượt qua tất cả.
Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ, em đã khóc rất nhiều. Cho những kỉ niệm của chúng ta, cho những yêu thương đong đầy em đã trao gửi về anh trong vô vọng. Nhắm mắt em nhớ anh. Mở mắt em nhớ anh. Đến một nhịp thở cũng làm em đau.
Em sai rồi. Phải không?Khi mà yêu anh nhiều như thế.Em biết, em cũng như bao người con gái khác đã từng đến bên anh, yêu anh nhưng rồi họ lại ra đi và em không muốn mình lại có một cái kết như thế.Bên anh có thể còn rất nhiều người con gái khác xinh hơn em, có thể cho anh nhiều thứ hơn em , nhưng em chắc chắn một điều rằng họ sẽ không ai yêu anh hơn em đâu. Có bao giờ anh hiểu cảm giác của em, yêu một người gọi là hoàn hảo như anh, tuy em không thông minh không sắc sảo cũng không điệu đà không son phấn không biết ăn nói bằng người ta. Nhưng em hạnh phúc vì đó mới chính là con người thật và em vẫn luôn mong rằng anh yêu tất cả những gì thuộc về em. Em có thể tha thứ có thể chấp nhận những lần anh làm em khóc làm em buồn làm em không vui nhưng em ghét sự im lặng của anh. Tình yêu trong em chỉ đơn giản là những dòng tin nhắn, những lời anh hỏi thăm quan tâm em dù chỉ là một chút, như vậy thôi không cần quá nhiều đâu anh, nhưng anh chỉ tìm đến em những lúc anh cần, anh cần một người tình có thể hi sinh tất cả vì anh.
Ở bên anh em thấy mình thật nhỏ bé, vì em cảm nhận được anh không chỉ có mỗi riêng em.E m chấp nhận hy sinh tất cả vì anh không toan tính, không vụ lợi như những người con gái khác, họ sống thực dụng chọn cho mình một người tình hoàn hảo, nhưng với em, em lại đi yêu bằng cảm xúc của mình nên cuối cùng em biết chỉ mình em tổn thương.Sau bao lần mình chia tay em vẫn đồng ý quay về bên anh, nhiều lúc em tự hỏi sao mình lại mềm lòng như thế mãi không quên được anh. Nhưng chắc có lẽ vì điều đó mà anh cũng chẳng xem em là gì.Có khi người dưng anh còn tốt hơn ấy nhỉ.Thử một lần là em, và cảm nhận được không anh.Hạnh phúc mà em tìm kiếm sao mà khó khăn đến vậy.Chông chênh đâu là con đường mà em phải bước tiếp.
Anh cần gì hơn thế. Một người yêu anh như em. Đến lúc này em biết mình phải rời xa anh dù biết rằng đó sẽ mãi là nỗi đau trong em. Liệu một người con gái như em có đủ mạnh mẽ để bước tiếp khi mà nỗi đau anh mang lại cho em quá lớn?
.Có cái gì đó rơi xuống…Ấm… Nóng..nhưng vô vị..♥ Có cái gì đó rơi xuống….Vỡ vụn nhưng không đau..!.♥ Có cái gì đó rơi xuống…Tan tành…!..ko lành lại được !
Nếu như Anh hiểu được, Em đã có nhiều sự lựa chọn khi bắt đầu một tình yêu . Em đã chọn Anh… Và Em không hối tiếc, dù rằng người ta có tốt với em đén nhường nào. Cảm ơn anh vì đã cho em biết thế nào là yêu thương, biết thế nào là đau vì một người mình yêu. Những kí ức mà anh đã mang lại cho em, em không hối hận vì mình đã từng yêu anh như thế. Em mệt rồi, không còn đủ sức để gắng gượng, vì anh, vì em, em biết mình nên dừng lại.Dừng lại để anh yêu thương một người khác trọn vẹn hơn em.
Thanh Phuong
Em Định Rời Xa Anh Một Lần Nữa Sao ?
Hôm nay, ngày quan trọng nhất cuộc đời Vũ, cái ngày mà anh chờ đợi, luyện tập biết bao nhiêu lần cũng đã tới, ngày Vũ cầu hôn Linh. Anh dắt cô vào điệu Ballad nhẹ nhàng, cả hai như hoà vào dòng nhạc. Bản nhạc kết thúc, Vũ quỳ xuống dưới chân Linh như những bộ phim Hàn Quốc thường chiếu, anh nâng bàn tay mảnh mai của cô lên và lồng vào nó một chiếc nhẫn.
_ Linh à, làm vợ anh nha!
Bỗng dưng khuôn mặt Linh tối sầm, nước mắt cô chực rơi. Cô tháo chiếc nhẫn ra, quỳ thụp xuống. Cô nói trong tiếng khóc._ Vũ à, em không thể. Mình… mình… chỉ nên yêu nhau, không nên kết hôn anh à. Em.. không xứng với anh đâu. Em bẩn rồi. Anh tìm một người con gái khác xứng đáng hơn em đi anh.
Cô càng khóc to hơn, Vũ ngạc nhiên, ôm chầm lấy thân hình bé nhỏ ấy. Linh đẩy Vũ ra, chạy đi._ Em nghĩ mình đừng gặp nhau nữa.
Rồi Linh chạy đi mất, Vũ ngồi đó, sững sờ. Anh đã làm gì sai, hay tại anh cầu hôn chưa đúng lúc. Linh muốn trêu Vũ sao. Trái tim Vũ nhói lên. Thế nào là chỉ nên yêu nhau, thế nào là không nên kết hôn. Thế nào là không xứng. Tất cả làm đầu óc Vũ quay cuồng. Ngày hạnh phúc nhất đời anh tại sao lại thành như thế này. Anh yêu Linh, và cô cũng yêu anh. Hai người thực sự rất hạnh phúc, nhưng tại sao, tại sao Linh lại như thế. Anh đã làm gì sai?
*******Tối về, Vũ gọi cho Linh hàng chục cuộc, nhắn cho cô hàng trăm tin nhưng không có dấu hiệu trả lời. Trên Facebook, cô Unfriend với anh, cô ẩn Yahoo. Vũ đến nhà Linh, nhưng cô không về nhà. Linh tránh mặt Vũ, không một lý do. Đêm đó, Vũ thức trắng, tay cầm chiếc điên thoại không buông.
Những ngày sau, Vũ chẳng khác là bao. Anh tìm Linh, tìm mọi cách để liên lạc với cô, nhưng đều thất bại. Đúng, cô đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh. Vũ bắt đầu đi bar, một nơi anh hiếm khi nào tới vì Linh không thích. Anh tìm đến hơi men để quên đi Linh. Trong cơn say, anh gọi tên cô. Và anh khóc. Khi một người con trai rơi nước mắt, nghĩa là họ yêu người con gái đó… rất nhiều.
Vũ chỉ muốn gặp Linh, được nhìn thấy cô, chỉ để biết rằng cô vẫn sống tốt. Anh muốn ôm cô, anh muốn vuốt mái tóc đen mượt ấy, anh muốn được chở cô đi dạo khắp đường phố Sài Gòn, muốn cô dựa vào lưng anh ngủ gật. Anh nhớ cô, nhớ nhiều lắm, anh muốn biết lý do cô biến mất. Anh muốn biết lý do cô rời xa anh, nếu rời xa anh giúp cô sống tốt hơn thì anh sẽ làm, dù rất đau đớn.
*******Vũ nhìn vô màn hình laptop vô hồn, anh thẫn thờ nhìn cửa sổ chat được bật sẵn, với hàng chục tin của anh, nhưng không hề có một dòng rep của Linh. Bỗng dưng, nick của Linh sáng đèn, và nick ấy BUZZ!!! anh._ linh.hpkca: BUZZ!!!_ vu.hpkce: Linh ơi, em ở đâu? Tại sao em lại tránh mặt anh? Trả lời anh đi_ linh.hpka: Tôi không phải là Linh. Tôi muốn gặp anh, ngay bây giờ. Lầu 5, cafe LUVE. Tôi đợi, tôi sẽ cho anh biết thứ anh muốn.
Vũ không rep, mà nhanh chóng đến LUVE.
*********Lầu 5, vắng người, thậm chí là không có một ai. Chỉ duy nhất một chàng trai, với mái tóc màu đỏ vuốt keo, cách ăn mặc khá bụi bặm, nhìn ra vẻ dân chơi. Vũ tiến lại chiếc bàn gần cửa sổ, nơi người con trai ấy đang ngồi._ Anh là Vũ? – Cậu ta hỏi._ Là tôi.
Vũ kéo ghế ngồi, anh gọi cho mình một ly cafe đen. Anh nhìn chàng trai trước mặt, một thoáng lo lắng và ghen tuông xen lẫn trong anh._ Anh nói đi, Linh đang ở đâu?
Hắn ta cười, vẻ bình thản, nhấp một ngụm từ chiếc ly chứa thứ chất lỏng màu đỏ đậm ấy, mùi rượu xộc lên mũi khiến hắn mơ màng._ Anh không cần phải vội thế. Chắc cậu là bạn trai của Linh?
Nhìn vẻ bình thản của hắn, Vũ tức sôi máu, nhưng anh cố kiềm chế, vì anh thật sự muốn biết Linh đang ở đâu._ Đúng vậy._ Tôi là Tuấn, anh trai Linh.
Vũ vô cùng ngạc nhiên, Linh có anh trai, nhưng không bao giờ kể với anh._ Xin lỗi vì đã thất lễ.- Vũ điềm đạm trả lời, anh biết gây ấn tượng xấu với người con trai trước mặt không tốt tí nào._ Không sao, tôi hiểu cậu đang lo cho con bé như thế nào._ Mong anh cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. – Giong Vũ như là van xin, anh rất lo cho cô, lòng anh như lửa đốt._ Hình như cậu cầu hôn Linh và nó không đồng ý?_ Đúng vậy, và cô ấy tránh mặt tôi._ Và cậu đang cần 1 lý do?
Vũ khẽ gật đầu._ Vì nó nghĩ nó không xứng với cậu. – Ánh mắt Tuấn xìn về nơi xa, nhiều tâm trạng._ Tại sao? Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế cả._ Nó mất trinh rồi, cậu biết chứ?_ … – Vũ thẫn thờ, trong lòng cậu hỗn độn, ích kỷ ghen tuông gần như lấn át hết lí trí của cậu._ Năm nó 14 tuổi, tên gia sư đã cưỡng hiếp nó, lúc tôi về tới nhà, đã quá muộn. Tôi đánh hắn gần chết. Rồi đưa Linh đi điều trị tậm lí, nó mất niềm tin vào tất cả, nó đau đớn, nó nhục nhã. Nó luôn có cảm giác người ta khinh thường nó. Nó đã vượt qua điều đó rất khó khăn, nó hầu như không có bạn, nó lạnh lùng… Cho đến khi nó gặp được cậu._ …_ Nỗi ám ảnh từ quá khứ dằn vặt nó khi cậu cầu hôn nó. Nó nghĩ cậu sẽ không chấp nhận, nó nghĩ nó đã bẩn nó không xứng đáng với cậu._ …_ Là con trai, tôi hiểu cho cảm giác lúc này. Tôi biết cậu đau đớn và tức giân lắm, vì sự ích kỷ lu mờ lý trí rồi. Nhưng mong cậu hãy hiểu cho nó. Nó yêu cậu rất nhiều._ …_ Những điều cần nói, tôi đã nói xong. Đây là danh thiếp của tôi, khi suy nghĩ kĩ rồi, hãy liên lạc lại với tôi, chào cậu.
Vũ ngồi trên bệ cửa sổ, trong 1 căn phòng tối. Anh suy nghĩ rất nhiều về những lời Tuấn vừa nói. Lúc đầu, anh ích kỉ, anh tức giận, thậm chí là một chút khinh thường. Nhưng rồi khi nghe Tuấn giải thích, anh căm hận kẻ đó, người đã làm cho Linh đau đớn. Anh thương cô nhiều hơn, anh muốn bảo vệ cho cô, anh sẽ bù đắp lại tất cả, anh sẽ mang đến hạnh phúc cho cô. Anh khóc, như anh cũng là người trong cuộc, cũng chịu nhiều đau đớn như cô.Lần thứ 2 anh khóc vì 1 người con gái…
Vũ hiểu rồi, thầm mắng Linh ngốc nghếch khi lại chịu nỗi đau đó một mình, không chia sẻ với anh, Rồi lại rời xa anh, làm anh đau khổ, gần như muốn điên lên vì nhớ, vì yêu cô. Anh bấm số gọi cho Tuấn._ Hãy cho tôi biết Linh ở đâu, làm ơn…_ Xin lỗi, tôi không biết, nó đi mà không để lại lời nhắn. Cậu hiểu cho nó thì tốt quá. Mong cậu cố gắng tìm nó dùm. Tôi đặt niềm tin vào cậu…
Vũ lo lắng, Linh đi đâu chứ? 1 tuần rồi, lại đi 1 mình nữa, Linh mà có chuyện gì, chắc anh ân hận cả đời.
***********Vũ sực nhớ ra, anh lên máy bay sang Pháp ngay chiều hôm đó.Vũ đến tháp Eiffel, nơi mà Linh thích nhất, anh đi dạo, nhìn các cặp đôi đang yêu nhau mà tim đau thắt.Rồi anh đụng phải cô, dáng người đó, dáng người mà đã khắc sâu vào tâm trí anh tự bao giờ. Dường như Linh không nhận ra người mình đụng phải là Vũ. Cô vội xin lỗi và chạy đi. Nhưng Vũ đã níu tay cô lại, đồng thời kéo cô lại và ôm cô vào lòng, siết chặt. Anh nhớ lắm cảm giác khi được ôm cô vào lòng, che chở cho người con gái mỏng manh, đã chịu nhiều tổn thương này._ Em định rời xa anh một lần nữa sao?_ Anh… Vũ, sao anh lại ở đây._ Anh nhớ em._ Em không xứng với anh đâu.
Vũ cảm nhận được Linh đang khóc trong vòng tay mình, cô run nhẹ, tiếng nấc đứt quãng._ Em ác lắm, tại sao không kể cho anh chứ, tại sao lại biến anh thành một kẻ ích kỷ, ác độc đến như thế? Em nghĩ anh là hạng người gì chứ. Anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm, em biết không???? – Vũ gào to._ Liệu anh có chấp nhận em, một người con gái không còn trong trắng? – Linh nói trong nước mắt, xen lẫn chút cay đắng.
Vũ đẩy Linh ra, siết chặt đôi vai run run của cô, nói kiên quyết._ Nghe này, anh yêu em vì em là em, chứ không phải vì cái màng sinh học ấy. Ngốc à._ Anh nói thật? – Linh nhìn Vũ._ Anh xin thề._ …_ Em, làm vợ anh nha.
Vũ cầu hôn Linh một lần nữa. Lúc này nhiều người vây quanh, khiến cô ngại vô cùng, chỉ biết cúi đầu. Nhìn cảnh trên ai cũng biết là cầu hôn nên xung quanh mọi người ai cũng hô to cỗ vũ bằng tiếng anh khiến cho mặt cô đỏ bừng. Cô chỉ biết gật đầu một cách thẹn thùng. Anh hạnh phúc ôm chầm lấy cô. Hạnh phúc. Ngay lúc nó, pháo hoa bắn, sáng rực bầu trời Paris như 1 lời chúc mừng cho hạnh phúc của họ.
Làm Sao Để Anh Hiểu
Em thật sự thấy mình đang trở thành gánh nặng của anh, làm anh mệt mỏi.
Em đã từng nói tình yêu của mình sẽ chẳng bao giờ có lúc giận hờn hay cãi vã… chúng mình là một đôi rất hợp nhau. Bởi lẽ anh là người biết cách chiều chuộng người khác, còn em dù đôi lúc hơi ngang bướng nhưng lại chịu khó lắng nghe những lời anh cằn nhằn. Em hãnh diện vì điều đó, em mơ mộng một tương lai với nhiều điều tốt đẹp. Và rồi những hy vọng đó của em chóng tàn khi em nhận ra tình yêu của mình không được chúc phúc. Không biết có phải vì áp lực từ những lời dị nghị và dèm pha của nhiều người mà em lại có suy nghĩ rằng em không xứng với anh.
Em là một đứa con gái vô tâm, có chút gì đó ích kỷ, chưa biết cách hy sinh vì người khác. Tình yêu đầu tiên và các mối quan hệ trước đây của em, em luôn là người được nhận, em chưa biết cho đi, và cũng chưa biết rằng cho đi cũng là một hạnh phúc. Hạnh phúc vì đã mang lại cho người mình yêu niềm hạnh phúc hơn rất nhiều, thật sự là như thế.
Anh khác với những người khác, anh giúp em nhận ra điều đó, có lẽ vì em đã yêu anh một cách đúng nghĩa? Có thể lúc này hay lúc khác, cách này hay cách khác, sự hy sinh của em chưa đủ lớn, sự cho đi của em chưa vượt qua được cái tôi của bản thân. Nhưng em đã thật sự muốn hy sinh vì anh, để anh cảm thấy được hạnh phúc.
Ngày ấy, không biết vì sao, em luôn nghĩ rằng bên anh, em có thể vượt qua tất cả, vượt qua hoàn cảnh hai bên gia đình, qua cách sống trong quá khứ. Em chỉ cần có anh thôi là đủ, chỉ cần anh nắm chặt tay em, bên em và yêu em là em sẽ đủ can đảm đối mặt với tất cả.
Em không phải đứa con gái cá tính và mạnh mẽ, em rất yếu mềm, hay gục ngã trước khó khăn. Cũng không hiểu sao trong tình yêu với anh em lại có đủ niềm tin đến như thế, rằng chúng mình sẽ bên nhau đến tận cuối con đường, và sẽ hạnh phúc. Nhưng em lại đi ngược lại với những niềm tin ấy, em không đủ sức vượt qua vì khó khăn trước mặt em là gia đình anh… làm sao để anh hiểu được em đây anh?
Rồi mình chia tay… Nhiều đêm nghe giọng anh thổn thức qua điện thoại, nghe từng tiếng nấc của anh- người mà em vẫn nghĩ là lúc nào cũng mạnh mẽ và quyết đoán, lòng em thật sự đau nhói. Em thấy mình đỏng đảnh, kiêu kỳ, và ngốc nghếch biết bao khi cứ làm anh phải khổ sở vì những lời nói lạnh nhạt rất vô lý của em. Em dặn lòng không được yếu đuối. Rồi cả anh và em sẽ quên đi. Ước gì em có thể quay lại ngày xưa ấy, nhưng có lẽ đã xa lắm rồi anh nhỉ?
Những ngày không anh em hoang mang và sợ hãi, em không định hướng được tương lai của mình. Làm sao có thể nguôi ngoai được mọi chuyện, làm sao có thể quên tất cả những gì chúng ta đã có với nhau? Em càng đi càng sai anh à. Em có quá ngốc nghếch không? Sao phải làm cho cả hai đau khổ như thế này? Dẫu biết là rất khó, sao cứ bắt con tim làm điều ngược lại nó muốn? Vì mặc cảm và sĩ diện sao?
Khi biết anh có người yêu, cảm giác vui buồn xen lẫn trong em… Thật lòng em mong anh sẽ có được hạnh phúc nhưng hình như em đang chờ đợi điều gì đó nơi anh. Rồi bất chợt em thấy mình ngây ngô với ý nghĩ anh không còn là của riêng chúng tôi biết mình đang ảo tưởng và ngộ nhận trầm trọng vì hạnh phúc ấy em đã tự tay đánh mất.
Hình như em cố chấp quá nên đã vô tình làm tổn thương đến anh. Em đã không nghĩ mọi chuyện lại đi quá xa như thế này. Anh chưa bao giờ oán trách em, kể cả những lúc em nặng lời hay lạnh nhạt với anh, vì em hiểu con người anh. Anh không nhẫn tâm và lạnh lùng như lời anh nói. Anh rất nhạy cảm, sâu sắc và nhận ra những điều dù là nhỏ nhất.
Ngày ấy em chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện chúng mình sẽ yêu nhau, em chỉ thấy anh giống như một chàng trai to xác nhưng dễ thương, vui vẻ, sôi nổi và nói rất nhiều. Em nghĩ, ai ở bên anh cũng chẳng bao giờ biết buồn.
Em không dám tự tin là đã hiểu anh hết, nhưng em yêu anh vì em hiểu được thật sự một phần con người anh, có thể nó khác với những gì bên ngoài, là những gì anh muốn giữ lại trong lòng. Thời gian đó có lẽ anh đã yêu em hơn em yêu anh rất nhiều phải không anh? Gặp anh mỗi lần em đều thấy anh vui vẻ, hào hứng, và có lẽ anh đã che giấu đi những mệt mỏi hàng ngày, để lúc nào cũng làm em vui, hạnh phúc vì được quan tâm, chở che và chăm sóc trong vòng tay yêu thương của anh. Với em, đó là những ngày tháng vô cùng hạnh phúc anh à.
Đừng suy nghĩ quá nhiều để đầu óc phải quá mệt mỏi, dù rằng với anh luôn luôn cần như thế. Bao nhiêu năm trôi qua em cứ mãi day dứt vì chưa lần nào nói lời xin lỗi với anh. Mẹ em nói nếu em cứ mãi ôm ấp những kỷ niệm trong quá khứ thì cuộc sống chẳng lúc nào vui, nhiều lúc phải biết buông tay. Tất cả những điều em nói để em muốn trải lòng cho anh nghe lần cuối cùng mà thôi anh à. Em hoàn toàn không muốn níu kéo để làm khổ anh thêm nữa.
Em đã thông suốt, cũng đã tập cách hài lòng với cuộc sống. Anh và cả em nữa, có thể chỉ là bạn tốt của nhau trong suốt quãng đời còn lại… vậy thì anh phải thật hạnh phúc nha anh! Bất cứ lúc nào anh cần, em cũng có thể lắng nghe và chia sẻ cùng anh. Em rất muốn cảm ơn anh vì tình yêu đã dành cho em. Tình yêu thì không nên nói cảm ơn phải không anh, hãy thể hiện điều đó bằng hành động sẽ ý nghĩa hơn rất nhiều. Nhưng em sẽ không còn cơ hội để làm điều đó, đúng hơn là có lẽ duyên số đã không cho em làm điều đó nữa. Em thật sự thấy mình đang trở thành gánh nặng của anh, làm anh mệt mỏi hơn vì em. Và em không thể làm điều đó với người mà em đã yêu, yêu rất nhiều.
Cao Minh Mẫn @ 09:29 16/05/2013 Số lượt xem: 290
Truyện Ngắn Mới Nếu Như Được Chọn Lại, Anh Có Yêu Em Thêm Lần Nữa Không?
Hai người họ yêu nhau một năm thì cãi nhau 11 tháng, vì những lý do rất ấu trĩ, rất vu vơ và cũng vô cùng ngớ ngẩn. Vậy mà họ vẫn bên nhau, vì tình yêu hay vì thói quen, người ngoài chúng ta nhìn vào không thể nào biết. Đôi khi người trong cuộc còn chẳng rõ họ yêu nhau như thế nào, thì những người ngoài cuộc như chúng ta, sao có thể nhìn thấu được những vấn đề trừu tượng như thế?
***
Cô yêu anh nhiều hơn những gì anh thấy, anh lại yêu cô nhiều hơn những gì anh thể hiện ra. Họ luôn mâu thuẫn, họ cãi cọ, họ giận dỗi. Mỗi lần như vậy cô đều hỏi anh một câu quen thuộc, câu hỏi mà khiến cho tất cả những người đàn ông phải phát ngấy: “Anh thực sự có yêu em không?”
Anh không trả lời, chỉ nhìn cô một giây rồi bỏ đi. Cô vẫn đứng nguyên một chỗ, thẫn thờ nhìn bóng dáng xa dần của anh. Cô rất muốn giữ tay anh lại mà nói với anh rằng: “Anh có thể vì em mà nhường nhịn em một chút được không?” Nhưng anh mãi mãi không bao giờ nghe thấy những điều trái tim cô nói, cũng chẳng bao giờ hiểu được trái tim người con gái anh yêu đang chất chứa những gì.
Cô không nói, anh làm sao có thể hiểu đây?
Hai người họ yêu nhau, không phải vì họ khác nhau về tính cách, họ yêu nhau, vì thấy họ quá giống nhau: cứng đầu, bảo thủ và bướng bỉnh. Có chăng chỉ khác là cô là con gái, anh là con trai. Cứ mỗi lần cãi vã, họ im lặng, có thể là một tuần, cũng có thể là một tháng. Họ yêu nhau khác người như vậy đấy, tưởng chừng như đã có thể buông tay nhau đến nơi rồi, vậy mà chỉ cần một câu nói “Anh nhớ em” của anh, cô lại mềm lòng mà òa khóc: “Anh nói anh nhớ em, sao cả tháng không gọi cho em lấy một cuộc? Anh nói rằng anh yêu em, nhưng sao không bao giờ chịu hiểu em gì hết?”. Anh thở dài trong điện thoại, trong lòng rối bời không biết phải nói làm sao. Anh muốn ôm chặt cô, để cô có thể tin tưởng mà dựa vào anh cả đời. Anh yêu cô, anh sợ mất cô, nhưng anh lại không biết phải làm sao cho cô hiểu. Anh không phải người biết thể hiện, cũng chẳng phải kẻ biết nói những câu từ lãng mạn. Anh chỉ có thể mượn những lúc say để nói cho cô những điều anh đang nghĩ. Còn những lúc bình thường, anh chỉ biết lặng im.
Anh không nói, cô làm sao có thể hiểu, anh chỉ nói yêu cô những lúc có hơi men, anh bảo cô tin làm sao đây?
Chính vì họ chẳng thể nào hiểu nổi được những suy nghĩ trong lòng nhau, những câu hỏi liên tục của cô khiến những cuộc tranh cãi diễn ra thường xuyên hơn. Họ mệt mỏi, quay cuồng trong cái vòng tình yêu luẩn quẩn đầy ám ảnh ấy. Họ gặp nhau ít hơn, nói chuyện với nhau ít hơn, cả hai dường như đang dần trở thành những kẻ xa lạ trong cuộc đời của nhau vậy.
Anh giấu giếm tình yêu của hai người.
Anh không nói rằng anh đã có người yêu
Hay là tại anh và cô… đã chia tay trong im lặng rồi?
Chúng mình có phải là nên buông tay nhau từ lâu rồi không?
Một ngày không chịu được sự im lặng từ anh nữa, cô mới nhắn tin hỏi anh rằng:
– Có phải anh đang yêu người khác không?
Cô nắm chặt điện thoại chờ, rất rất lâu sau, mới có tin nhắn trả lời lại của anh, chỉ vỏn vẹn đúng một chữ “Ừ”. Tim cô như bị ai bóp nghẹt, cô mím chặt môi, những ngón tay run run ấn nhẹ trên bàn phím “Vâng, em biết rồi!”. Cô ôm ngực khóc, yêu anh nhiều đến vậy, thế mà anh lại yêu một người con gái khác, cô ngoài buông tay, còn biết làm gì nữa đây?
Trong suốt 3 tháng họ chia tay, không ngày nào cô không nhớ về anh. Mỗi tối, thay vì những tin nhắn chúc anh ngủ ngon, cô chỉ biết cầm điện thoại đọc lại những tin nhắn đã cũ. Cô ngủ mơ, trong giấc mơ của chính mình, anh ở đó, cô vẫn gối đầu lên tay anh, ôm anh nhè nhẹ, cảm nhận hơi thở vấn vương quanh tóc mình và hơi ấm nơi đôi bàn tay anh. Nhưng khi tỉnh lại, thấy mình trong căn phòng trống không cô mới phát hiện ra rằng, anh đã xa cô rồi, rất rất xa cô rồi…
Mọi chuyện đáng ra cứ nên kết thúc một cách im lặng như thế, nếu không có một ngày, anh đứng trước cửa nhà cô. Anh nói: “Anh yêu em”
Cô nhìn anh, từng giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống. Cô không biết ba chữ này, có phải toàn tâm toàn ý anh nói ra không. Trong hơi men, những lời người ta nói, cô sao biết được đây là sự thật của hiện tại hay chỉ là sự thật của những ngày đã qua?
– Anh say rồi phải không?
– Anh không biết nữa, bây giờ anh cũng chẳng biết mình đang làm gì, chỉ biết lúc này, trong đầu anh chỉ có em.
– Người yêu anh đâu rồi?
– Anh không yêu cô ấy.
– Nhưng đó dù gì vẫn là người yêu anh! Anh mau về đi!
Cô chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên anh giữ tay cô lại, ghì chặt cô vào lòng:
– Ở bên anh nốt ngày hôm nay thôi, ngày mai, anh hứa sẽ quên hết tất cả!
– Anh coi em là gì thế? Muốn yêu là yêu, muốn bỏ là bỏ? Anh nói yêu em, anh nghĩ xem, anh đã làm được gì cho em nào? Ngoài nỗi đau ra, em đã nhận được những gì từ anh? Anh coi việc em tốt với anh là chuyện dĩ nhiên phải thế, có phải việc em cô đơn dù có người yêu, cô đơn trong sự hờ hững của anh cũng là chuyện thường phải vậy, phải không? Anh chưa bao giờ biết em cần gì cả, em cũng không biết anh đang nghĩ những gì. Chúng ta không hề hiểu nhau, tại sao lại yêu nhau chứ?
– Em vẫn luôn hỏi anh có yêu em không? Hôm nay anh sẽ trả lời, anh yêu em, rất yêu em. Nhưng anh cũng muốn hỏi em rằng, em có còn yêu anh không?
– Bây giờ anh nói anh yêu em, còn có ý nghĩa gì nữa? Chúng ta, không phải đã kết thúc rồi hay sao?
– Trả lời anh, em có còn yêu anh không?
– Yêu anh, rồi sao nữa?
Anh cười nhạt, cũng không biết đoạn tình này rồi sẽ ra sao, chỉ là anh thực sự muốn biết cô đang nghĩ gì. Cô luôn phức tạp thế, ẩn mình trong nỗi cô đơn, chôn những tâm tư vào tận đáy lòng. Cô chưa một lần muốn anh bước vào thế giới suy nghĩ của cô. Ngay cả lúc này, cô cũng làm như thế.
Phải chăng để chứng minh tình yêu của mình, người ta chọn cách làm tổn thương nhau, một cách sâu sắc nhất?
Nhưng hóa ra là cô lầm, anh chưa từng hứa, chưa từng hứa rằng anh sẽ mãi ở bên cô. Chỉ là tự cô ảo tưởng vào tình yêu của hai người.
Nghĩ đến đây, cô cười chua chát.
– Anh này.
– Ơi…
– Anh đã bao giờ nghĩ chúng ta sẽ có một kết thúc thật đẹp như ở trên phim chưa?
Anh im lặng nhìn cô khó hiểu. Cô mỉm cười quay mặt đi, nghẹn ngào nói:
– Em luôn nghĩ cho dù chúng ta luôn cãi vã, luôn xích mích, nhưng anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em. Vậy mà chúng ta vẫn chia tay… như những cặp đôi khác.
– chúng tôi xin lỗi!
– Không sao, chia tay là đúng, chúng
Bạn đang đọc nội dung bài viết Giá Như Một Lần Anh Hiểu trên website Ngubao.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!