Đề Xuất 6/2023 # Quá Khứ Tì Vết Của Vợ… Anh Không Quên Được! # Top 9 Like | Ngubao.com

Đề Xuất 6/2023 # Quá Khứ Tì Vết Của Vợ… Anh Không Quên Được! # Top 9 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Quá Khứ Tì Vết Của Vợ… Anh Không Quên Được! mới nhất trên website Ngubao.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Trước đây, tôi là một người đàn ông chưa từng vào các mục chia sẻ để đọc. Song chẳng biết từ khi nào, tôi lại “tàu ngầm” thường xuyên trong cái mục này. Có lẽ tôi bắt đầu vào đọc tâm sự của mọi người ở đây là khi tôi yêu và lấy vợ tôi bây giờ.

Vợ tôi năm nay 27 tuổi nhưng em đã từng qua một lần đò. Cuộc hôn nhân của em với chồng trước mới chỉ kéo dài 6 tháng là chia tay và 2 người chưa có em bé. Còn tôi, tôi là trai tân và chưa từng yêu một ai đó tha thiết cho đến khi gặp và yêu em.

Ngày đầu gặp vợ tôi là khi cô ấy vừa mới ly hôn chồng. Khi ấy, tâm trạng của em rất suy sụp. Hôm ấy, vì có buổi gặp gỡ các khách hàng của công ty nên tôi đã vô tình gặp em trong buổi gặp này. Ngồi gần em, lần đầu tiên tôi để ý đến một cô gái. Bởi vì em rất đẹp song lại rất buồn bã. Em vẫn chăm chú nghe những lời thuyết trình phía trên khán đài, song tôi thấy đôi mắt em cứ đỏ hoe. Nhiều lúc em phải chạy vô toilet để giấu giọt nước mắt lăn dài trên má.

Là người đàn ông vô tình phải chứng kiến một cô gái như vậy nên tôi rất động lòng và tò mò. Thấy em như vậy, tôi đã rút chiếc khăn tay trong túi đưa em chấm nước mắt lúc em không kìm được. Rồi từ đó, tôi và em làm quen nhau. Em luôn dịu dàng, cư xử đúng mực và lạnh lùng, bí ẩn nên càng ngày càng cuốn hút tôi.

Sau hơn 1 năm quen nhau, em mới chịu kể cho tôi nghe về quá khứ của mình. Em bảo rằng, cưới nhau về, em mới phát hiện ra chồng em là một người đàn ông lăng nhăng. Anh ta yêu hết cô này đến cô khác dù đã có vợ. Không chịu nổi người chồng như vậy, em đã dứt khoát đơn phương ly hôn vì anh ta vẫn luôn níu kéo.

Gần 2 năm sau ngày gặp đầu tiên, tôi và em đã làm đám cưới. Những tưởng cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ là những ngày hạnh phúc vô bờ vì tôi đã có được em, đã thuyết phục được em sống bên tôi. Nào ngờ, tôi cứ dằn vặt chính mình, dằn vặt vợ vì không thể quên được quá khứ của vợ mình đã từng ở bên một người đàn ông khác ngoài tôi.

Khi kết hôn với em, tôi cứ ngỡ mình đủ tự tin để bỏ qua cho em tất cả. Tôi còn nghĩ, tôi sẽ phải trân trọng, yêu thương em nhiều hơn để bù đắp cho em những tháng ngày không hạnh phúc sống bên chồng cũ lăng nhăng. Nhưng rồi tôi đã không làm được dù tôi rất yêu vợ của mình.

Hiện, vợ chồng tôi đã đám cưới được 4 tháng rồi. Nhưng 4 tháng nay, từ khi chính thức có được em, không hiểu sao mỗi lần gần gũi vợ, tôi cứ hình dung ra vợ cũng từng gần gũi với người cô ấy gọi là chồng cũ như thế. Hay những lời yêu thương vợ nói với tôi, chẳng hiểu sao tôi cũng cứ nghĩ cô ấy cũng từng nói những lời y hệt như vậy với anh chồng của mình.

Ngày đầu khi tôi như vậy, vì sợ vợ nghĩ ngợi và chạnh lòng, tôi toàn im im ghen tuông trong thầm lặng mà không dám nói cho vợ biết. Vợ thấy tính tôi đổi khác nên gặng hỏi thì tôi chỉ nói rằng khó chịu trong người, mệt mỏi trong công việc hay buồn bực với đồng nghiệp, người thân. Song dường như, giác quan thứ 6 của vợ đã mách bảo vợ tôi.

Rồi có lần, vợ tôi hỏi thằng tôi rằng: Anh vẫn ghen tuông và không quên được quá khứ của em phải không? Tôi khẽ gật đầu. Và từ hôm đó, vợ cũng tỏ ra xa lánh tôi. Cô ấy nói muốn cho tôi thời gian để tôi có quyết định cho chính mình.

Mấy hôm nay, chắc không chịu nổi bộ mặt đăm chiêu của chồng nên vợ tôi đã lấy cớ xin về ngoại từ cuối tuần chơi mà không chịu về lại nhà. Tôi gọi điện giục em về thì cô ấy nói rằng, cô ấy làm vậy là muốn tôi có thời gian một mình để suy nghĩ mọi chuyện. Sau khi nghĩ xong, nếu vẫn không chấp nhận quá khứ của cô ấy thì cô ấy sẽ chia tay.

Nghe vợ nói vậy, tôi sợ và lo lắng lắm. Tôi không muốn vợ chồng vừa đám cưới lại có kết thúc bi thương như thế. Bởi vì tôi yêu vợ tôi rất nhiều. Song trong tôi lại cứ không quên nổi quá khứ của vợ. Tôi là kẻ ích kỷ hay tình yêu trong tôi không đủ lớn để chấp nhận điều này? Tôi nên làm sao để không bị ám ảnh bởi quá khứ ấy đây?

Gởi Các Ông Chồng Ghen Với Quá Khứ Của Vợ

Chuyện vợ chồng là điều tế nhị, nhất lại là những cặp đôi mà một trong hai bên từng dang dở. Chuẩn bị tâm lý kỹ cho cả hai khi tiến tới hôn nhân là điều rất quan trọng. Sự ích kỷ trong tình yêu là điều dễ hiểu, nhất là với những người đàn ông luôn mong muốn sự hoàn hảo ở người bạn đời. Để gạt bỏ nỗi ám ảnh quá khứ với vợ hoặc chồng rất cần sự đối xử khéo léo của cả hai, bởi khi ghen tuông có thể dẫn đến những điều đáng tiếc và tổn thương cho cuộc sống gia đình và người trong cuộc.

Câu chuyện của người phụ nữ có chồng hay ghen với quá khứ của vợ:

Tôi chẳng có gì giấu nhưng việc đó khiến bản thân bị tổn thương, bị xúc phạm rất nhiều nên tôi không đồng ý. Thế là anh lại đay nghiến rằng tôi không yêu anh. Hai chữ “lòng tin” không có thì liệu còn hạnh phúc vui vẻ được không? Tôi hoàn toàn trong sạch, xa chồng nhưng chưa bao giờ có một mối quan hệ nào mờ ám, tất cả tôi làm đều công khai, minh bạch, luôn ngẩng cao đầu vì những việc mình làm, chả có gì phải lo lắng. Tại sao chồng lại có suy nghĩ nặng nề về quá khứ đến vậy? Tôi bế tắc và mệt mỏi vô cùng. Cho dù hiện tại và tương lai có cố gắng sống tốt thế nào chồng cũng không bao giờ quan tâm, công nhận, chỉ chăm chăm vào cái quá khứ từng có người yêu của tôi. Có rất nhiều lý do vì vợ chồng trẻ mà, nhưng tôi luôn đau đầu về một lý do là quá khứ. Tôi cảm thấy bế tắc, bất lực vô cùng trước suy nghĩ có thể nói là bảo thủ của chồng. Anh có tính ghen tuông một cách mù quáng, bất cứ ai anh cũng ghen được. Chả biết sai ở đâu và phải sửa sai như thế nào. Nếu được lựa chọn một trong những điều ước, tôi chỉ ước thay đổi quá khứ để không phải mệt mỏi với cuộc sống hiện tại như thế này. 

Chuyện của người đàn ông cũng ghen với quá khứ của vợ:

Khi kết hôn với em ấy, tôi cứ ngỡ mình đủ tự tin để bỏ qua cho em tất cả. Tôi còn nghĩ, tôi sẽ phải trân trọng, yêu thương em nhiều hơn để bù đắp cho em những tháng ngày không hạnh phúc sống bên chồng cũ lăng nhăng. Nhưng rồi tôi đã không làm được dù tôi rất yêu vợ của mình.

Nhưng 4 tháng nay, từ khi chính thức có được em, không hiểu sao mỗi lần gần gũi vợ, tôi cứ hình dung ra vợ cũng từng gần gũi với người cô ấy gọi là chồng cũ như thế. Hay những lời yêu thương vợ nói với tôi, chẳng hiểu sao tôi cũng cứ nghĩ cô ấy cũng từng nói những lời y hệt như vậy với anh chồng của mình. 

Ngày đầu khi tôi như vậy, vì sợ vợ nghĩ ngợi và chạnh lòng, tôi toàn im im ghen tuông trong thầm lặng mà không dám nói cho vợ biết. Vợ thấy tính tôi đổi khác nên gặng hỏi thì tôi chỉ nói rằng khó chịu trong người, mệt mỏi trong công việc hay buồn bực với đồng nghiệp, người thân. Song dường như, giác quan thứ 6 của vợ đã mách bảo vợ tôi.

 

Rồi có lần, vợ tôi hỏi thằng tôi rằng: Anh vẫn ghen tuông và không quên được quá khứ của em phải không? Tôi khẽ gật đầu. Và từ hôm đó, vợ cũng tỏ ra xa lánh tôi. Cô ấy nói muốn cho tôi thời gian để tôi có quyết định cho chính mình.

 

Mấy hôm nay, chắc không chịu nổi bộ mặt đăm chiêu của chồng nên vợ tôi đã lấy cớ xin về ngoại từ cuối tuần chơi mà không chịu về lại nhà. Tôi gọi điện giục em về thì cô ấy nói rằng, cô ấy làm vậy là muốn tôi có thời gian một mình để suy nghĩ mọi chuyện. Sau khi nghĩ xong, nếu vẫn không chấp nhận quá khứ của cô ấy thì cô ấy sẽ chia tay.

 

Nghe vợ nói vậy, tôi sợ và lo lắng lắm. Tôi không muốn vợ chồng vừa đám cưới lại có kết thúc bi thương như thế. Bởi vì tôi yêu vợ tôi rất nhiều. Song trong tôi lại cứ không quên nổi quá khứ của vợ. Tôi là kẻ ích kỷ hay tình yêu trong tôi không đủ lớn để chấp nhận điều này? Tôi nên làm sao để không bị ám ảnh bởi quá khứ ấy đây?

 

Ghen tuông có thể hủy hoại cả một gia đình đang tốt đẹp

 

Càng suy nghĩ, anh càng dằn vặt vì quá khứ của vợ, càng không thoát ra được cảm xúc của mình. Biết rằng 1 người chồng mà đi ghen với quá khứ của vợ thì thật là ngu ngốc, nhưng anh không làm sao kìm nổi máu ghen. Mỗi lần nghĩ đến chuyện cũ, anh lại dùng lời nói làm tổn thương vợ mình. Ngay cả khi không thế, thì chị làm sai điều gì anh cũng đều lôi chuyện cũ ra xoáy lại. Cuộc sống vợ chồng ngột ngạt, bức bách như 1 nhà tù…

Việc những anh 

chồng ghen với quá khứ của vợ

 hay ám ảnh về quá khứ của vợ diễn ra không ít trong cuộc sống. Có ông chồng là người đã biết trước chuyện cũ của vợ, cũng có ông chồng chỉ mới biết sau khi lấy nhau… Đặc biệt, với những người vợ không còn trong trắng, thì chuyện tha thứ cho quá khứ của vợ đối với các anh lại càng khó.

 

Khi ghen tuông, các ông chồng luôn cho rằng đó là do mình quá yêu cô ấy, đó là do cô ấy “hư” nên mình mới như vậy… Nhưng kỳ thực, hành động ghen tuông và dằn vặt vợ đều là bắt nguồn từ cái tôi và sự ích kỷ của đàn ông. Muốn vợ là duy nhất của mình, sợ vợ không yêu mình, sợ vợ “quen đường cũ”… nên các anh mới muốn dằn vặt để vợ biết, vợ sợ mà không lặp lại như thế nữa. Thực chất, nhiều khi người vợ vẫn luôn 1 lòng với chồng, nhưng chồng cứ bị cái tôi của mình chi phối nên thường ghen tuông và dằn vặt vô cớ, chỉ làm khổ vợ, khổ con và phá hủy hạnh phúc gia đình mà thôi.

 

Vậy, lời khuyên cho những ông chồng ghen với quá khứ của vợ là gì?

Còn về chuyện có nên tìm hiểu quá khứ của vợ? Câu trả lời sẽ là KHÔNG, nếu như điều đó không giúp ích bất cứ thứ gì cho cuộc sống của bạn bây giờ. Quá khứ đã là quá khứ, và như trên đã nói, chồng ghen với quá khứ của vợ chỉ là 1 người chồng yếu về bản lĩnh, kém thông minh và không điều khiển được chính cảm xúc của mình. Thay vào đó, rộng lượng và tha thứ cho quá khứ của vợ sẽ giúp đời sống vợ chồng bạn thoải mái, bình an và hạnh phúc hơn rất nhiều.

Không ít đôi đưa nhau ra tòa vì ghen với quá khứ của vợ hoặc chồng như thấy một tấm ảnh chụp chung, một cái bắt tay hay một kỷ vật cũ người kia tặng cho bạn đời của mình. Vợ chồng có thể trao đổi về những mong muốn của mình để người kia chia sẻ và gần gũi nhau hơn. Cuộc sống vợ chồng phải có lòng tin mới có thể gìn giữ hạnh phúc gia đình.

 

 

GỌI NGAY – 0902 657 648

 

ĐỂ ĐƯỢC TƯ VẤN VÀ MUA SẢN PHẨM VỚI GIÁ TỐT NHẤT

 

 

Email: lienhe@suckhoesacdep.top

 

Cảm Ơn Anh, Quá Khứ Của Em!

Phải làm sao để em sống không anh??? Em đã tự hỏi mình như thế giữa nước mắt và tiếng nấc nghẹn khi tự khóa mình trong nhà tắm, vì không muốn để mọi người thấy mình khóc, vì em không biết mình phải đi đâu, tới đâu, và gặp ai lúc này. Sao anh có thể nói nhẹ nhàng như thế. À, không, anh nói anh đã rất trăn trở và em đã không thể trách móc anh một câu nào, chỉ im lặng và … buông xuôi. Em không níu giữ anh, không phải vì em ko yêu anh, mà vì em biết anh không thuộc về em. Cái điều mà trước đây đáng lẽ em đã phải chấp nhận. Đề rồi giờ đây em phải khóc thầm một mình, khóc trong đau khổ, nuối tiếc với vô vàn suy nghĩ ” tại sao anh không yêu em nhưng lại nhận lời em như thế??? Cho em hy vọng nhiều đến vậy??? Nếu em níu giữ anh, liệu bây giờ mình có như thế này???…” Vô vàn và vô vàn suy nghĩ nữa, em tự cật vấn mình mỗi đêm. Đầu óc đầy rẫy những câu hỏi không lời giải, những giả thuyết tự tưởng tượng. Mỗi đêm em giật mình trong đêm vì những cơn ác mộng không dứt, và rồi nước mắt lại chảy…

Em buông xuôi theo cảm xúc của chính mình. Trong cuộc đời mình, chưa bao giờ như vậy. Con bé trong em luôn cố gắng sống thật mạnh mẽ, và rồi để một ngày chợt nhận ra nó mỏng manh dễ vỡ tới thế nào.

Sự thật gì nhỉ??? Sự thật là bây giờ em với anh đã đi theo hai ngã rẽ của cuộc đời. Em ngán ngẩm với việc mọi người hỏi thăm. Vì khi đó em lại phải giải thích cho người ta rằng anh với em không còn là một đôi, và rồi thể nào mọi người cũng sẽ hỏi tại sao chia tay??? Sao có thể???… Thế đấy, em ghét cả những câu động viên an ủi của mọi người nữa. Vì nó làm em nhớ tới anh. Em chỉ muốn mình có thể yên lặng một mình, nhưng dường như chẳng ai chịu hiểu điều đó.

Sự thật là em nhận ra anh chưa bao giờ nói yêu em. Nhưng em đã luôn coi đó không phải là vấn đề.

Sự thật là những ngày qua em đã sống với mục đích lớn nhất là anh, và giờ đây, em không biết phải bắt đầu cuộc sống mới không anh như thế nào…

Cuộc sống vẫn tiếp tục…

Em vẫn sống, cuộc sống vẫn diễn ra như nó phải diễn ra. Vắng anh, nhưng em còn gia đình và bạn bè. Những con người mà trong những lúc vì anh em đã xao nhãng để rồi giờ đây chỉ có anh là rời đi.

Cuộc sống vẫn tiếp tục cho dù thế nào đi chăng nữa. Có những ngày em để yahoo sáng cả ngày lẫn đêm và chỉ nhìn trân trân vào một điểm, nick của anh. Chỉ để biết hôm nay anh có ol hay không, để rồi ngày anh không ol lại tự hỏi hôm nay không biết anh có chuyện gì.

Em quen với cảm giác chỉ một mình mình hướng về một ai đó, lặng lẽ. Mọi người thấy em trầm lặng hơn, ít nói hơn, và hay buồn bã hơn, cũng sâu sắc hơn. Em như sống chậm lại, sống chậm lại vì sợ một ngày nào đó mình lại có thể tự làm mình tổn thương như bây giờ. Giờ thì em hiểu thế nào là nỗi sợ bị tổn thường. Thật khó tự thuyết phục mình khi đã một lần tổn thương, dù đã bao lần em an ủi bạn mình lạc quan lên. Không có gì thấm thía bằng trải nghiệm của chính mình cả.

Ngày hôm qua…

Đứa bạn đã mười năm chưa gặp, buzz ngay khi em vừa ol. Chỉ để cho em xem cái đầu nó mới cắt và kể cho em nghe bạn gái nó vừa chia tay nó, chỉ vì nó không thể dành thời gian cho cô ấy. Nhìn nó như trở thành một con người khác. Vẫn buồn nhưng cứng cỏi. Bỗng nhận ra đứa bạn ngày xưa còn sợ ma không dám đi tối một mình đã mạnh mẽ hơn rồi, thực sự đã lớn thật rồi.

Ngày hôm qua…

Đứa bạn thân trên lớp bị người nó thích từ chối. Nó cười mà cứ thấy man mác buồn, bảo “không sao cả, chỉ cần thấy người đó hạnh phúc là bạn vui rồi”. Bình thường có lẽ em đã bảo nó ” vui lên, trên đời này còn nhiều con trai lắm mà”. Nhưng giờ không mở miệng nói được. Biết nó đau lòng lắm nhưng biết nói gì với nó đây khi chính mình còn không tự thuyết phục được mình.

Hóa ra đâu phải một mình mình đau lòng. Mọi người vẫn thế và vẫn sống. Thế thôi.

Ba bảo ” nghỉ vài hôm vào chỗ ba chơi”. Em biết chắc, ba muốn em tạm rời xa nơi đau lòng này, ba là người hiểu em nhất, người biết em đã yêu anh nhiều tới thế nào, và ba biết em đã sống những ngày qua như thế nào.

Thằng bạn mới chia tay người yêu, hôm nay cũng ol.

Chỉ thế thôi, đứa nào lại quay về với công việc của đứa đó.

Con bạn thân, hôm nay lại quay sang hỏi em ” Mày không còn buồn chuyện cũ nữa đấy chứ? Vui lên, cái gì rồi cũng là kỷ niệm cả thôi mày ạ!”. Không thể tin được, đứa bạn toàn dựa vào em khóc mỗi khi có chuyện buồn lại có trở lại nhanh như thế.

Có phải em đã sai rồi không??? Tất cả rồi chỉ là kỷ niệm. Tại sao trong bao lâu, em hờ hững với tất cả, bỏ qua mọi cố gắng của mọi người làm mình vui chỉ để đắm chìm trong lòng mình, với nỗi sợ hãi của riêng mình??? Nếu bây giờ em hỏi thế, chắc mọi người sẽ bảo ngày không phải lỗi của em đâu. Nhưng, bản thân em biết mình trở nên thế nào từ khi anh ra đi. Biết những người yêu thương em cảm thấy thế nào khi nhìn em, chỉ là em nghĩ mình có quyền sống theo cảm xúc của mình, với cảm tính của mình và buông xuôi theo nó, không chịu trở về với thực tại cuộc sống của mình, sống ích kỷ với ước muốn của mình. Bên em còn bao người yêu thương em, nếu em buồn cũng sẽ buồn, nếu em đau, mọi người cũng thấy đau, đáng lẽ em phải nghĩ tới nó chứ nhỉ???

Học xong em cùng đám bạn đi mua sắm, tự thưởng cho mình mấy bộ đồ mới, đã lâu rồi không tự sắm sửa cho mình, tủ quần áo của chắc sắp lỗi mốt hết cả.

Em pm cho thằng bạn của mình, hẹn nó đợt nghỉ tiếp theo em sẽ vào chỗ nó, tốt nhất nó nên thu xếp lịch nghỉ mà dẫn em đi tham quan. Nhân tiện bảo nó biết, đã chuẩn bị quà sinh nhật cho nó rồi, khi nào vào sẽ mang theo vào. Món quà đầu tiên sau chục năm nó đi. A, quên còn gửi cho nó cái ảnh mới chụp lúc chiều khi làm tóc xong.

Yahoo của anh đã để ảnh người khác rồi. Em chỉ là quá khứ của anh. Tới lúc, em cũng phải để anh làm quá khứ của em rồi. Em quyết định viết cho anh lần cuối cùng để anh biết rằng em tiếp tục sống cuộc sống mà vì anh em đã bỏ quên bấy lâu. Trở lại đẹp hơn, trưởng thành hơn và vui vẻ hơn. Cảm ơn anh, quá khứ của em.

Trời về đêm rồi, mưa nữa, nhưng ngày mai là ngày đầy nắng anh ạ . Bản tin thời tiết bảo thế mà (^-^).

Làm Sao Quên Được Quá Khứ?

Túng quẫn quá đâm liều, nhiều chủ nợ còn gạ gẫm bán đời con gái cho họ, họ sàng trừ nợ và giúp thêm tiền để lo cho mấy đứa em ăn học. Tôi phân vân vì nghĩ hy sinh đời con gái, để lo cho gia đình, thì sau này khó mà lấy chồng, mà có lấy được thì chồng cũng coi thường mình. Nhưng túng thiếu quá đành nhắm mắt chấp nhận. Nhưng trời còn thương tôi, tôi tình cờ gặp anh trong bữa tiệc sinh nhật bạn tôi, trước hai ngày tôi nhận lời bán thân mình cho một chủ nợ.

Anh là nhân viên kế toán ngân hàng sống ở Mỹ đã lâu, về Việt Nam thăm gia đình, thấy tôi hiền lành, dễ mến anh làm quen và có ý xây dựng lâu dài với tôi. Cuộc tình chớp nhoáng, tôi kể hết những khó khăn hiện nay của tôi cho anh ấy nghe. Như phép lạ anh đã cứu gia đình chúng tôi, bao nợ nần anh thanh toán hết và còn giúp cho tôi một số tiền lớn để lo cho gia đình, sau khi anh về Mỹ lo thủ tục kết hôn. Tôi như người từ địa ngục được kéo lên thiên đàng. Tôi nguyện trong lòng là sẽ yêu anh, và chung thủy với anh suốt đời, để đền đáp lại những gì anh giúp đỡ gia đình tôi.

Rồi tháng ngày qua nhanh, thủ tục định cư hoàn tất, chồng tôi về Thái Lan một tuần trước khi về Việt Nam đón tôi qua Mỹ. Ghé Thái Lan du lịch một ngày, trước khi bay qua Mỹ như sắp xếp của chồng tôi. Chúng tôi tay trong tay, đi dạo ngắm thành phố về đêm Bangkok trong niềm vui và hạnh phúc, tôi lại thầm cám ơn anh. Về đến khách sạn cũng gần 12 giờ đêm, mệt nhưng vui.

Sau khi từ phòng tắm bước ra vừa nằm lên bên chồng thì cánh cửa phòng ngủ bật mở, ba bốn người đàn ông lao vào, tay cầm dao, cầm súng, bắt vợ chồng tôi nằm yên. Hai tên trói và bịt mắt chồng tôi lại, dẫn vào phòng tắm, tôi còn nghe tiếng chồng tôi nói với lại là đừng chống cự họ sẽ giết em đó. tôi bàng hoàng van xin chúng tha cho vợ chồng tôi thì hai tên còn lại cũng bịt mặt và quăng tôi lên giường. Cột chặt hai cánh tay tôi ở hai thành gường, chúng bắt đầu cởi quần áo tôi ra, họ không hiếp tôi ngay, bao bàn tay thô ráp chỉ mơn trớn khắp thân thể tôi, tôi sợ hãi co rúm người lại. Thời gian bao lâu tôi không còn nhớ nữa, rồi từng tên một đã chiếm lấy thân xác tôi. Xong việc chúng rút lui bỏ mặc tôi trần truồng với hai tay bị trói.

Chồng tôi xuất hiện và cởi trói cho tôi, anh ôm tôi vào lòng nước mắt tôi rơi không ngừng. Vừa đau đớn vừa sợ là anh sẽ khinh và coi thường tôi sau này nhưng anh nhỏ nhẹ an ủi tôi, chỉ là một tai nạn, anh vẫn quý trọng và yêu tôi mãi mãi. Chuyến bay từ Thái qua Mỹ buồn thảm, chúng tôi không nói một lời nào, không còn háo hức như ước vọng đặt chân tới đất nước văn minh như Mỹ trước nữa. Rồi thời gian qua nhanh, bao lo toan cuộc sống mới, chồng tôi săn sóc cho tôi từng chút một. Lúc nào anh cũng yêu thương tôi nên vết thương khủng khiếp ngày nào cũng quên dần.

Cho đến một ngày, vừa đi làm về, mở cửa bước vào nhà thì có mấy nhân viên cảnh sát cặp sát tôi, nói là có lệnh xét nhà. Họ vào nhà lục soát và nói với tôi là chồng tôi bị tạm giữ để điều tra vụ tham lạm tiền nhà bank. Sau một thời gian lục soát, một số câu hỏi về chồng tôi, họ ra về và nói khi nào cần sẽ liên hệ với tôi. Tôi lo lắng không biết chồng tôi làm cái gì mà dính líu đến cảnh sát. Ngày hôm sau, khi đang lo luật sư cho anh thì có điện thoại bên sở cảnh sát cần gặp tôi có chút việc. Họ mời tôi vào một phòng để điều tra, có thông dịch viên người Việt sẵn sàng trong đó.

Tôi còn nhớ câu hỏi đầu tiên, với vẻ diễu cợt mà một nhân viên cảnh sát dành cho tôi là tôi có đóng phim sex không? Tôi ngớ người ra và trả lời là không rồi những câu hỏi đại loại có dính dáng đến những phim người lớn, những người trong phim là ai?. Thật sự lúc này tôi hơi bực mình vì những câu hỏi vô duyên như vậy. Một lúc sau họ mới chiếu cho tôi xem lại, những cảnh mà tôi bị hãm hiếp ở Thái ngày nào. Tuy là họ có làm mờ đi một số chỗ nhạy cảm trên cơ thể. Tôi tủi hổ và giật mình làm sao họ có những thước phim này.

Tôi trình bày là tôi bị hãm hiếp ở Thái Lan, một ngày trước khi qua đây nhưng họ không tin chuyện đó vì họ thấy có vẻ như đóng phim khiêu dâm hơn. Vì bốn tên đàn ông nhẹ nhàng mơn trớn như làm tình chứ không phải là kẻ hãm hiếp. Hơn nữa, họ không thấy sự chống trả nào có vẻ mãnh liệt của tôi. Tôi trình bày là tay tôi bị trói và mắt thì che kín, hơn nữa vì nghe lời chồng sợ bị giết nên phải nằm yên. Họ hỏi bao nhiêu người trong phòng, tôi trả lời chính xác là bốn như trong phim đang chiếu nhưng ai là người quay phim, thì đó là câu hỏi chính tôi cũng thắc mắc. Vì hình ảnh di động, không phải đứng một chỗ, thì phải có người quay phim?.

Cảnh sát còn cho tôi biết đã tìm thấy đĩa phim này tại nhà tôi và chồng tôi có khai với cảnh sát là thấy đĩa phim này trong vali của tôi khi từ Thái Lan qua đây. Từ cuộc điều tra của cảnh sát, tôi thấy họ nghi ngờ nhiều cái cũng đúng nhưng vì sự việc xảy ra ở Thái Lan nên cũng khó cho họ điều tra. Hơn nữa họ cần sự hợp tác của tôi, nếu tôi đòng ý thưa kiện thì họ sẽ tiếp tục tiến hành khởi tố chồng tôi, tội tổ chức hãm hiếp tập thể. Từ thắc mắc này đến nghi ngờ kia làm cho tôi không ăn, không ngủ được. Nhiều cái mà tôi không thể nghĩ ra vì thời điểm đó tôi tin tưởng chồng mình và ngờ nghệch nên không để ý gì hết.

Nhiều cái mà tôi quên không cung cấp cho cảnh sát nữa. Trước tiên là tôi nghĩ ai mở sẵn cửa phòng và trước đó, khi vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm, thấy chồng mình vừa gác máy điện thoại. Hơn nữa sau khi chúng rút lui khỏi phòng, anh là người bị trói trước tôi mà sao anh có thể ra, để cởi trói cho tôi được?… Rồi ai là người quay phim này? Tôi đúc kết lại và muốn tìm ra câu trả lời rõ ràng. Tôi xin bên sở cảnh sát cho tôi gặp chồng tôi. Lần gặp này tôi không có cảm giác lo và nhớ chồng như trước mà là muốn tìm ra sự thật.

Gương mặt chồng tôi trông mệt mỏi sau những ngày trong tù, anh hỏi thăm tôi có khỏe không? Nhiều câu hỏi mà tôi không chú ý, tôi chỉ muốn hỏi anh ấy một câu thôi… Ai dàn dựng để cho họ hiếp tôi tại Thái Lan…???.. Một câu hỏi mà tôi muốn chồng tôi trả lời là “không” nhưng anh ấy chỉ cúi đầu và nói một câu mà có lẽ cho đến mãi sau này tôi cũng không thể quên được … đó là “anh xin lỗi em”.

Trời ơi! tôi lao ra khỏi sở cảnh sát, mà nước mắt tràn mi. Tôi nguyện yêu anh ấy suốt đời mà, tội anh ấy gây ra thâm lạm ngân sách ngân hàng, tù tội vài năm thôi, còn tội anh ấy gây ra cho tôi thì làm sao rửa cho hết? Anh ấy bị bệnh gì mà lại đem vợ mình ra hiến thân, mà phải trả tiền cho người khác hãm hiếp. Tôi thắc mắc không tìm ra câu trả lời ??? Tôi muốn quên mà không thể được… Rồi sau này ra tù anh có lại đến tìm tôi nữa không? Và trước tôi, anh có gây ra với người con gái nào khác như trường hợp tôi không?

Bạn đang đọc nội dung bài viết Quá Khứ Tì Vết Của Vợ… Anh Không Quên Được! trên website Ngubao.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!