Top 6 # Xem Nhiều Nhất Nếu Không Nói Ra Làm Sao Em Biết Mới Nhất 3/2023 # Top Like | Ngubao.com

Em Không Nói Làm Sao Anh Biết Được

Đàn ông có một ngàn không trăm lẻ một cách để biện hộ cho sự vô tâm, kém lãng mạn của mình.

***

Một trong những cái cớ mà đàn ông thường lấy ra sử dụng nhất là: “Em không nói làm sao anh biết được!”.

Sau khi gặp mặt, anh tiễn em về nhà, em thường vội vàng chạy đến bên cửa sổ, hy vọng anh vẫn còn đứng đấy, dịu dàng trao gửi ánh mắt lưu luyến không rời với em, ai ngờ anh đã nổ máy đi mất rồi.

Sinh nhật, em ước anh có thể bí mật tặng em một điều bất ngờ, việc này có khó gì đâu. Anh chỉ cần để ý một chút xem ngày thường em thích gì, món quà nào dễ dàng khiến em cảm động nhất, đơn giản như: anh tự thân vào bếp làm cơm cho em hoặc ôm một bó hoa tươi tới đón em trước cổng trường. Thế mà anh thật là ngốc, thường hỏi thẳng em: “Sinh nhật, em thích tặng gì nào?”, em biết phải trả lời sao đây?

Khi em buồn, em chỉ mong anh ôm em thật chặt vào lòng, xoa đầu em bảo: “Quẳng hết ưu phiền anh gánh cho”. Chứ không phải là anh đi loanh quanh và gặng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế, hả? Sao em cứ im lìm như thế. Nói toạc ra anh xem nào”.

Giận nhau, em làm mặt lạnh: “Hãy để em yên, tạm xa nhau một thời gian đi”. Lúc ấy lý ra anh phải mặt dày sấn tới, kiên quyết trả lời: “Không đi, cả thế giới có quyền xua đuổi anh, em thì không. Anh phải luôn bên em”, có phải chiến tranh được hóa giải rồi không. Nhưng anh lại thực nghe lời, kéo ghế đứng lên rời đi còn không quên dặn: “Khi nào hết giận, nhớ gọi anh”.

Thế nhưng, cuối cùng em cũng chẳng nỡ bỏ rơi anh, chỉ vì sáng nay em trông thấy hai quầng thâm như những bóng mây đen bao phủ đuôi mắt anh. Em biết rằng nhiều đêm anh không ngủ. Thôi thì, em quyết định, chấp nhận ở bên anh, người đàn ông yêu em không tim không phổi. Lần sau, nếu muốn anh làm gì, em nhất định không âm thầm giấu kín trong lòng nữa, để anh hết đường chối cãi: “Em không nói làm sao anh biết được!”. Hết.

Nếu Em Nói Em Yêu Anh

Bởi có lẽ cái tôi của Linh vẫn lớn hơn tình cảm mà cô dành cho anh.

***

Đêm nào đấy của tháng mười một năm trước, trời mùa đông thật lạnh, bên ngoài chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rả rích và tiếng gió lùa trên mái nhà, Linh cuộn tròn trong chăn, tay ôm điện thoại và theo thói quen không ngủ trước khi qua ngày mới. Cô đang xem bộ phim ngôn tình chuyển thể mà cô đã đọc truyện từ lâu. Đột nhiên, có tiếng tin nhắn Facebook, từ một cái nick lạ mà hình như vài ngày trước cô vừa xác nhận.

“Em có thể viết giúp anh một bài thơ được không?”

“Xin lỗi, ai vậy ạ?”

Và họ quen nhau từ đấy. Mà không, chính xác là họ quen nhau từ rất lâu rồi, bởi Hải là cháu bên nhà nội của cô Linh, Linh biết anh nhưng chưa bao giờ nói chuyện.

Cuộc nói chuyện dường như trở nên thú vị khi Hải tiết lộ anh khá ấn tượng với những bài viết trên Facebook của cô và ngỏ ý muốn nhờ cô viết giúp anh một bài thơ với nội dung là nhớ về người yêu cũ. Linh khá ngạc nhiên với những dòng tin nhắn của Hải, bởi cô thỉnh thoảng vẫn cập nhật những bài thơ hay tản văn về tình yêu trên trang cá nhân của mình nhưng Linh tuyệt nhiên không phải là người nổi tiếng. Những người bạn của Linh hễ gặp rắc rối trong chuyện tình cảm vẫn thường tâm sự hỏi ý kiến của cô nhưng với người lạ như anh thì cô chưa từng gặp qua. Tuy nhiên, cô vẫn vui vẻ đồng ý.

***

Có lẽ, khi cô đơn, ai rồi cũng dễ nảy sinh tình cảm với người khác giới, đặc biệt là với những người thường xuyên trò chuyện với mình. Hải cũng không ngoại lệ. Linh như một vị cứu tinh cứu vớt cuộc đời Hải ra khỏi những tháng ngày u uất khi cứ nhớ về người yêu cũ. Những câu chuyện của cô, tiếng cười của cô đều khiến Hải thao thức suốt đêm, Hải nghĩ về Linh rất nhiều, y hệt những chàng trai mới lớn biết yêu. Hải biết rõ cảm xúc trong mình nhưng không thể thộ lộ với Linh, bởi vì Hải biết dù có nói với Linh thế nào, cô cũng không thể tin được một người con trai vừa mới chia tay bạn gái lại có thể yêu một ai khác nhanh chóng như vậy. Hơn hai tháng với Linh có lẽ là quá ngắn. Mà Linh, Hải cũng biết rõ là Linh đã có người yêu, nhưng qua lời Linh kể, dường như mối quan hệ của cô với anh chàng kia không được tốt cho lắm.

Hóa ra, có đôi lúc người ta chẳng thể phân biệt nổi đâu là đúng người hay sai người, thế nào là đúng thời điểm hay sai thời điểm, như Hải bây giờ vậy. Mà Hải chẳng thể nào xác định được việc yêu Linh bao giờ mới đúng thời điểm, bởi trước khi quen Linh, Hải đã có người yêu, còn hiện tại chính Hải cũng cảm thấy nực cười với chính mình khi nghĩ đến việc bao giờ thì Linh chia tay với người yêu của cô ấy.

Đêm giao thừa, Hải muốn đưa Linh đi xem pháo hoa, nghe người ta bảo nếu đôi nào yêu nhau cùng ngắm pháo hoa thì sẽ không bao giờ chia tay. Nhưng chẳng có đêm 30 nào Linh được ra khỏi nhà cả, bởi về nhà sau 12 giờ đêm đối với con gái là một điêù cấm kị trong gia đình truyền thống như nhà Linh.

Tối đó, Linh và người yêu cãi nhau.

“Nếu bây giờ em muốn khóc có được không?”

Hải nhận được tin nhắn từ Linh sau khi chúc cô măm mới vui vẻ.

“Đừng khóc! Nếu khóc anh sẽ đến nhà em bây giờ.”

Kỳ thực, Linh rất muốn khóc cho nhẹ lòng, cô đã chịu đựng quá lâu rồi, giả vờ làm một người yêu chín chắn, giả vờ bỏ qua những tật xấu của người yêu, giả vờ không ghen tuông vớ vẩn, và giả vờ dù không được quan tâm thì bản thân vẫn ổn, nhưng giả vờ mãi chỉ khiến Linh thêm mệt mỏi, vậy mà chẳng hề có giọt nước nào rơi ra từ khóe mắt Linh. Cô không thể khóc, đúng hơn là không khóc được, phải chăng cô mạnh mẽ quá lâu rồi, cứng rắn quá lâu rồi khiến cô chai lì với cảm xúc.

Đêm ấy, Hải cũng không tài nào ngủ yên. Hải biết Linh bề ngoài mạnh mẽ là thế nhưng bên trong thực sự rất yếu đuối, vì vậy anh mới muốn yêu cô, che chở và bảo vệ cho cô.

Tối mồng một tết Nguyên Đán, Hải hẹn Linh đi cà phê. Linh gọi cho mình một ly cà phê đen Sài Gòn, Hải không ngạc nhiên, bởi vì Hải biết Linh rất thích cà phê. Nhưng Hải phát hiện ra ánh mắt Linh chẳng hiện lên một tia vui vẻ nào dù cho Hải nói gì cô cũng cười.

Lúc đưa Linh về, Hải tặng Linh một hộp kẹo nhỏ, Hải không nhắc thì có lẽ Linh cũng quên mất. Nhưng ý nghĩa của hộp kẹo bây giờ không phải để cảm ơn nữa, mà là để tỏ tình. Hải nói với cô rằng mình yêu cô, hỏi cô có thể cho anh một cơ hội hay không. Linh từ chối khéo. Trong hoàn cảnh này, người con gái làm sao có thể vui vẻ mà gật đầu cho được. Huống hồ, Linh và người yêu vẫn đang trong một mối quan hệ, gọi là mối quan hệ bởi vì Linh biết đó chẳng phải là tình yêu nữa rồi, mà Linh thì chẳng đành lòng buông tay. Con gái đôi khi cứ ngốc nghếch như thế.

Trời bắt đầu mưa, là cơn mưa đầu tiên của năm mới, không ào ạt, không mạnh mẽ như những cơn mưa mùa đông, chỉ lất phất như mưa bụi. Linh khép của sổ rồi đi nằm. Hải vẫn nhắn tin cho Linh như thường lệ. Cô vẫn nói chuyện như chưa hề có chuyện tỏ tình xảy ra, nhưng Hải bảo mình sẽ đợi, bao lâu vẫn đợi.

Thanh xuân có bao lâu đâu mà con người ta cứ muốn đợi. Vậy nhưng, vì người ta không đành tâm từ bỏ nên người ta chỉ còn cách chờ đợi, mà biết phải đợi đến bao giờ. Rồi khi không đợi được nữa, người ta lại hối tiếc vì những năm tháng mình đã bỏ ra, trách người vô tình hay trách mình ngốc nghếch cũng không thể thay đổi được gì, mà mình lại chẳng thừa thãi sự ngây thơ để tiếp tục chờ đợi nữa.

Rốt cuộc, chuyện tình của Linh cũng đến hồi kết thúc. Khi nghe tin này Hải không biết mình nên vui hay buồn. Hải chỉ biết một điều, chắc chắn bây giờ Linh đang rất buồn. Có cuộc tình nào đi qua mà không vương vấn, có ai đó từng là tất cả của mình rời xa mà không nuối tiếc. Hải cũng đã từng rất đau khổ khi chia tay người yêu mà.

Đêm ấy, Hải hút thuốc rất nhiều, sau khi nói chuyện với Linh. Hải biết Linh cũng không ngủ được đâu, như anh vậy. Những đêm như thế này thật dài, màn đêm thăm thẳm, những ánh sao cũng chẳng buồn lấp lánh trên bầu trời cao xa kia. Hoặc đúng hơn là Hải chẳng có tâm trạng mà xác minh xem chúng có thực sự lấp lánh hay không.

Những ngày tháng sau đó, Hải vẫn quan tâm Linh mỗi ngày, vài ba lần anh tỏ tình nhưng Linh đều từ chối, cô sợ cô vội vàng sẽ mang đến tổn thương cho anh, cô sợ một ngày nào đó cô nhận ra anh chỉ là người thay thế trong cô. Hơn nữa, cô cũng sợ yêu xa, sợ cái khoảng cách địa lý ấy sẽ tạo nên khoảng cách trong tim hai con người.

Chẳng biết duyên phận đẩy đưa thế nào, những cuộc tình của cô đều là yêu xa, nên bây giờ cô sợ hãi, kỳ thực chẳng có điều gì đảm bảo cho một khoảng cách dài hơn 1000 cây số ấy cả. Mà một sinh viên năm cuối như cô lại chẳng muốn sau khi ra trường đến thành phố nơi anh để làm việc, nó không thích hợp với một người như cô.

Nhưng điều quan trọng là Linh có yêu Hải không thì cô chưa trả lời được. Cô thích anh, an tâm mà kể mọi chuyện buồn vui với anh, bình yên khi nghe giọng nói của anh, nhưng cô không chắc đó là yêu hay chỉ là ngộ nhận.

Sẽ là những lỡ làng khi con người ta phát hiện ra sau tất cả những yêu thương trao gửi hóa ra đều chỉ là ngộ nhận, mà lạ thay, con người vốn hay ngộ nhận như thế. Đặc biệt là tình cảm.

Hai tháng, đó là quãng thời gian Hải biến mất khỏi cuộc đời Linh. Chính xác là Hải vẫn ở đó, vẫn làm việc, chỉ là thôi không còn quan tâm Linh, nhắn tin cho Linh mỗi ngày nữa. Hải chỉ bảo Linh rằng hãy cố gắng vì ước mơ của mình và đừng dễ dàng khóc vì một ai đó.

Linh lại giả vờ, giả vờ không quan tâm Hải, giả vờ mình vẫn ổn, vẫn vui vẻ với cuộc sống. Nhưng Linh luôn nhớ đến Hải trong mọi khoảnh khắc. Linh quyết định đi Đà Lạt để tạm quên đi mọi thứ, quên đi cuộc sống tất bật nơi thành phố năng động cô đang ở, quên đi chuyện bài vở trên lớp học và quên đi anh. Mà kỳ lạ thay, mỗi nơi cô đến, cô đều nghĩ tới anh, lại ước giá mà cô có thể đi cùng anh.

Hải từng hứa với Linh sẽ bỏ thuốc, một ngày nào đấy họ gặp lại nhau cô sẽ thấy anh không còn hút nữa, nhưng phải làm sao để bỏ thuốc đây khi mà mỗi khi nhớ đến Linh, anh thường tìm nó để bầu bạn. Hải càng nhớ Linh, anh càng hút nhiều hơn.

Một đêm tháng sáu, trời nóng nực, Linh cứ lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được. Cuối cùng, cô lấy hết dũng khí nhắn tin cho anh. Trong đời cô, đây có lẽ là việc đầu tiên khiến cô cần nhiều can đảm đến vậy. Lần đầu tiên cô tỏ tình. Cô cầm lên, đặt xuống chiếc điện thoại bao nhiêu lần cuối cùng mới dám ẩn nút gửi.

“Nếu em nói em yêu anh…”

“Anh đã đợi điều này từ rất lâu. Anh thực sự rất yêu em.”

Trương Hoài Nhật Lý

Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu

Băng Đồng gắng chút sức còn lại, cố đứng dậy lê từng bước về phía Thái Na.

– Băng….D….i! – Giọng nói thều thào.

– A….. Đừng gọi nữa……tôi không muốn nghe! Tôi không muốn……- Thái Na hét lên, trong tiếng lấc nghẹn , đầu lắc liên tục , cô không tin , cũng không muốn nghe gì nữa. Lừa gạt! Tất cả là lừa gạt.

– Nghe chị nói đi Băng Di! – Băng Đồng ngồi xụp xuống ôm lấy Thái Na đang run rẩy vào lòng.

– Buông ra! Chị không phải chị tôi ! Mọi người lừa tôi! Aaa! – Thái Na đẩy cô ra.

– Aaa!……- Tay bị Thái Na hất đập vào bệ đá bên cạnh , đau nhói , sát một mảng lớn , máu bắt đầu chảy nhưng dường như cô không còn cảm giác đau nữa. Cô vẫn Kiên trì với Thái Na.

– Nghe chị nói đi!

– Được! – Thái Na đang khóc , một lát sau lên tiếng đầy kiên định , đôi mắt chuyển giận dữ, uất hận nhìn Băng Đồng.

– Chị xin lỗi vì đã không nhận ra em ! Chị biết chị không xứng nhưng chị đã Hứa với mẹ sẽ chăm sóc em thật tốt! Nhưng chị không làm được! Nhất định sau này chị sẽ bù đắp cho em……- Băng Đồng nghẹn ngào nói, nước mắt vẫn rơi.

– Chị bù đắp cho tôi? – Thái Na đột nhiên vùng đứng dậy , hít một hơi thật sâu nuốt nước mắt vào trong tim.

– Đúng! Chị sẽ bù đắp tất cả chỉ cần em vui! – Băng Đồng cũng đứng dậy nhìn Thái Na , nói giọng khẳng định.

– Vậy chị có dám nhường Hiếu Thiên cho tôi không? Nếu chị dám tôi sẽ đồng ý tha thứ cho chị! – Thái Na gắt lên , từng lời nói như mũi dao nhọn đâm sâu vào lòng Băng Đồng.

– Em….- Băng Đồng có chút sững sờ không ngờ cô lại nói vậy.

– Chị như vậy lấy tư cách gì mà muốn tôi tha thứ ? – Thái Na cười lạnh.

– Được…..chị sẽ chấp nhận …..từ bỏ! – Băng Đồng nói có chút ngập ngừng , từng câu chữ khiến trái tim cô không ngừng đau nhói.

– Tôi sẽ xem! Nhưng tôi không có kiên nhẫn chờ đâu!

Bỏ lại một câu đầy lạnh lùng , Thái Na bắt một chiếc tắc-xi rồi rời khỏi,…

Băng Đồng khóc không thành tiếng , cảm giác nơi lồng ngực đau đến nổ tung. Cô thật sự rất yêu anh , thức sự không nỡ rời xa anh. Cô sẽ sống sao đây nếu không cói anh bên cạnh…. Cô tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng ra cảnh đó,….

Trời đang vào mùa đông nên gió lạnh từng cơn , cái lạnh thấm sâu vào da thịt Băng Đồng….

“Tí….tách…..tí…….tách”

Từng giọt mưa rơi xuống mặt đất lạnh, những giọt mưa ngày một nhiều, ngày một dầy đổ lên người cô, gió lạnh rít từng cơn , khiến cho thân hình nhỏ yếu của cô không ngừng run rẩy. Không ai ngờ đến vào thời gian này vẫn còn những cơn mưa thế này. Dường như ông trời đang đau lòng thay cho cô. Nước mưa và nước mắt trộn lẫn khiến cho cô không cảm giác được nước mưa hay nước mắt. Cả người cô ướt nhẹp trong màn mưa lạnh giá.

Cho đến khi cô không cảm nhận được những giọt nước mưa rơi vào da nữa , ngẩng đầu lên đã thấy một cái ô đang tre trên đầu mình. Anh “hừ” mạnh một tiếng đau lòng kéo cô vào lòng ôm lấy, thân hình cô không ngừng run rẩy vì lạnh , lúc này lại được anh ôm thật chặt, cảm nhận được hơi ấm từ anh , cô bất giác muốn quên đi mọi thứ.

– Vợ ngốc! Sao không tự bảo vệ mình vậy? – Anh muốn mắng cô một trận cho hả dạ nhưng khi mở lời chỉ thấy sự dịu dàng, ôn nhu đầy yêu thương.

– Hiểu Thiên ! – Cô vòng tay ôm anh thật chặt như sợ , buông tay ra anh sẽ biến mất , giờ cô mới biết cô đã quá dựa dẫm , ỷ lại vào anh , ngay cả chút khó khăn cũng không thể đối mặt.

– Không sao rồi! Về thôi! – Hiếu Thiên đỡ cô ngồi vào trong xe.

Khi đóng cửa xe lại anh ra lệnh tài xế lái nhanh về nhà, rồi kiếm cái khăn lông phòng bị lau khô người cho cô. Băng Đồng dựa vào lồng ngực anh , cô tự chấn tĩnh lại bản thân. Cô quyết định sẽ rời khỏi Hiếu Thiên , nên cô sẽ cố tạo những kỉ niệm đẹp cuối cùng của hai người.

– Hiếu Thiên ! – Cô nhỏ giọng thều thào.

– Anh luôn bên em mà bà xã! – Hiếu Thiên ôm cô thật chặt truyền hơi ấm cho cô.

– Ông xã? Em muốn đi ngắm mặt trời mọc trên biển, em muốn nhìn thấy cáng đồng hoa oải hương…..còn muốn…..- Cô gọi còn hơi ngượng…..

– Được…..được…..chỉ cần em muốn anh đều có thể cho em! – Hiếu Thiên vì cô có thể lay chuyển Trái Đất.

Cô hài lòng nhắm mắt lại trong lòng anh nghỉ ngơi, cô quá mệt mỏi rồi……

Tiếng nhạc sập sình đinh tai, nhức óc trong quán bar khiến người ta không khỏi hưng phấn …. Những con thiêu thân không ngừng tháo loạn, uốn éo. Bên quầy pha rượu, một cô gái ngồi uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, với tốc độ chóng mặt…..

– Cho tôi thêm một ly nữa! – Cô đưa chiếc ly rỗng về phía phục vụ.

– Con gái không nên uống nhiều thế này đâu! – Một giọng nói vang lên bên tai cô, rồi quay sang phía nhân viên phục vụ.

– Cho tôi một ly whicky!

– Anh là ai? Tôi quen anh sao….hức……Anh có quyền gì mà quản tôi? – Thái Na quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

– Tôi à! Tôi tên Lí Quốc Kiệt ! – Anh cầm ly rượu lên uống liền một ngụm.

– Quốc Kiệt hả? Ừ…..hức….Quốc Kiệt chúng tôi dám uống với tôi không? – Cô cười ngây ngốc nhìn anh.

– Được! Cho chúng tôi thêm rượu ! – Lí Quốc Kiệt nhìn Thái Na đầy hứng thú , nhất là lúc này cô lại đang say nhìn càng đáng yêu, như một cô bé nổi loạn vậy.

Vậy là hai người họ uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi cả hai say mèm, bắt tắc-xi về nhà, anh không biết ngà cô ở đâu nên đành đưa cô về khách sạn vậy.

– Quốc Kiệt này! Anh yêu , bao giờ chưa? – Cô say sỉn bắt đầu nói linh tinh.

– Tôi hả? Chưa ? Còn cô….hức! – Anh cũng say không kém , hai người vừa vào đến phòng khách sạn liền đổ rạp xuống đệm.

– Haha! Có gì mà dám ! Yêu rất thú vị , nhưng nó làm tôi đau chỗ này này! – Cô say rượu không ngừng làn loạn , tự tay tháo chiếc cúc áo đầu tiên của mình , cảm giác nóng bức , khó chịu.

– Vậy sao? Quốc Kiệt say mèm nhưng vẫn lơ mơ nghe cô nói nhảm.

– Thế anh hôn ai bao giờ chưa? – Thái Na cười ngây ngốc nhìn anh.

– Tất nhiên rồi! – Anh cũng không phải chưa thử qua.

– Tôi muốn thử……-Thái Na bắt đầu làm loạn chủ động hôn anh.

Cản nhận được làn môi mềm mại , ấm áp và hơi thở của cô. Quốc Kiệt như đắm chìm , mê luyến, cuối cùng chủ động giành về phía mình. Hai người đi theo men rượu dẫn dắt….

( lonely: tớ trong sáng nên không tả típ đâu! Kệ! M.n đi mà tưởng tượng ạ)

Sáng hôm sau…..

Khi những ánh nắng này mới , yếu ớt chiếu qua rèm cửa vào trong phòng mới đánh thức được Thái Na dậy. Cô cựa mình, đụng phải một cái gối ôm cứng như pho tượng, to chắc khỏe. Cảm giác đều lạ vì thân thể đau nhức. Mở trừng hai mắt và đập vào mắt cô là một người con trai đang nằm bên cạnh, đáng xấu hổ hơn là hai người không một miếng vải tre thân.

– Aaa……- Cô hét lên đạp phăng Quốc Kiệt xuống đất.

-Ui da……..- Lúc này anh mới lổm cổm bò dậy.

Cô vội kéo cái chăn che người , giọng lắp bắp chỉ vào anh , mắt không dám nhìn thẳng.

– chúng tôi mau mặc đồ vào mau!

Thái Na hét ầm lên , lúc này Quốc Kiệt mới thực sự tỉnh giấc ngái ngủ, nhìn lại mình không mảnh vải che thân, liền vội vơ quần áo mặc vào.

Một lát sau…..

Khi cả hai người trấn tĩnh trở lại……. Lúc này cả hai mới đối mặt giải quyết vấn đề.

– Anh/cô……. – Cả hai người bất ngờ lên tiếng rồi sau lại ngượng ngùng chìm vào không khí ngột ngạt.

– Cô nói trước đi! – Lí Quốc Kiệt lên tiếng luôn.

– Anh …..tôi sẽ không vì truyện hôm nay mà! – Thái Na nói thẳng luôn.

– Tôi!……ừm! Được ! Nhưng cô không muốn tôi chịu trách nhiệm sao? – Quốc Kiệt cũng muốn như cô. Hai người vừa quen nhau nên không vì chuyện này mà bó buộc nhau cả đời đâu, thời buổi này không nhất thiết phải cổ hủ như thế chứ. – Quốc Kiệt suy nghĩ.

– Vậy……. chào anh! Tôi và anh từ nay coi như chưa có gì xảy ra! – Cô đứng dậy, quay lưng bước đi.

– Khoan!…… Tôi và cô! Có thể làm bạn chứ? – Quốc Kiệt vội vàng như sợ hối tiếc điều gì đó.

– Nếu anh muốn! – Cô đáp lại hờ hững rồi đi luôn.

Lúc này Quốc Kiệt cũng không hiểu mình đang làm gì nữa, tự dưng thấy gì đó khiến lòng có chút vui.

Canada,……

Những ánh nắng nhẹ xuyên xuống thành phố , khiến vạn vật như được phủ thêm sức sống, hồi sinh. Một cô gái khoác lên mình bộ đồ giản dị, nhưng vẫn không làm che cá tính dịu dàng, kiều diễm của cô mất đi! Đi bên cạnh là một chàng trai , cũng đơn giản với bộ đồ rất giống thanh niên , áo sơ mi trắng, quần jean. Đường đường là một tổng giám đốc một tập đoàn lớn mà lại có lúc ăn mặc thế kia, dạo phố.

Băng Đồng cầm trên tay những hạt đậu nhỏ xíu, thỉnh thoảng vứt cho lũ chim bồ câu vài hạt, rồi lại chạy lại đòi bắt, khiến chúng khiếp sợ bay hết. Cô đùa nghịch hệt một đứa trẻ.

– Bà xã ! Em thật là! – Hiếu Thiên trách yêu khi thấy hành động hồn nhiên của cô.

– Ai cho anh cười em! Ông xã xấu xa! – Cô giận dỗi với anh.

– Thui! Ông xã xin lỗi bà xã đại nhân! Đừng giận nha! – Hiếu Thiên tỏ vẻ nịnh nót, biết lỗi , cánh tay quàng qua vai cô ôm lấy.

– Yaya! Bà xã muôn năm! – Hiếu Thiên nhấc bổng cô lên , xoay vòng vòng.

– Haha! Bỏ em xuống !

Hai người họ cứ cười đùa , hạnh phúc , khiến cho những người qua đường không khỏi nhìn họ ngưỡng mộ.

Gió nhè nhẹ thổi trên cánh đồng trải dài toàn hoa oải hương…….. Những cánh bướm lung linh khiến cô choáng ngập khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt , nó như chốn thiên đàng dưới trần gian.

– Wow! Đẹp quá! – Cô không khỏi thốt lên bất ngờ , ánh mắt tràn ngập vui thích. – Ông xã! Anh xem ! Đằng kia……

– Rất đẹp! – Nhìn cô vui như vậy làm anh cũng vui , cảm giác hạnh phúc trào dâng.

– Oa! Thích quá ! – Băng Đồng chạy thật nhanh vào những dải hoa nở rộ…..gió thổi nhẹ, làm tà váy cô bay bay lung linh trong nắng.

Nhìn Băng Đồng lúc bày hệt như Thiên thần hạ phàm vậy, vẻ đẹp hài hoà với thiên nhiên khiến cho anh không khỏi ngắm nhìn , si mê.

Xem ra chuyến du lịch lần này anh không hề nỗ , ngược lại còn lãi lớn. Chỉ cần được thấy cô vui thì làn gì anh cũng làm.

……………….

Cứ như vậy hai người đắm chìm trong thứ hạnh phúc của riêng họ. Hạnh phúc đơn giản lắm chỉ là được nhìn thấy người mình yêu vui vẻ.

Mỗi ngày cô cùng anh đều cùng nhau hưởng hạnh phúc riêng. Thời gian ngắn ngủi nhưng đã để lại bao nhiêu hoài niệm đẹp. Băng Đồng ngắm nhìn anh say ngủ mà không khỏi mê hoặc cúi đầu hôn lên môi anh,……..lần cuối ! Có lẽ đây là nụ hôn cuối của cô dành cho anh.

– Xin lỗi! Ông xã!

Cô thì thầm bên tai anh rồi sau đó kéo vali lên, nhìn lại căn phòng cô và anh ở hạnh phúc trong mấy tuần qua. Cô phải đi rồi! Cô phải xa anh! Mặc dù rất đau nhưng cô không thể…….,

Hiếu Thiên vẫn ngủ không biết gì vì cô đã cho thuốc ngủ vào ly rượu đạo của anh hồi tối, có lẽ phải đến trưa mai anh mới tỉnh lại. Lúc đó có phát hiện ra thì cô cũng lên máy bay đến một trân trời mới rồi !

Cô vội quay đi thật nhanh rời khỏi nơi đây ! Nước mắt cô đã rơi, từng giọt, từng giọt mang theo vị mặn chát , lòng đau nhói.

“Cô yêu anh”

Bạn đang đọc truyện trên: chúng tôi

Biết Không Anh, Em Yêu Anh Nhiều Hơn Những Gì Em Nói

“Biết không anh?

Có những ngày chúng ta giận nhau, khi hai đứa chẳng thể hiểu nhau, không thông cảm nhau, không đồng quan điểm.

Càng nói thêm chuyện chỉ càng thêm to, cuối cùng đành phải chọn cách im lặng. Cứ thế mà im lặng, cứ thế mà tự cho nhau khoảng không riêng. Mà im lặng thật sự là điều em chẳng muốn.

Có những lần, chẳng hợp nhau đến nỗi, anh vô tình nói, làm những điều khiến em rất buồn, thậm chí rất tổn thương.

Chán nản tới mức chẳng muốn nhìn thấy anh nữa, chẳng muốn nghe anh nói thêm một lời nào nữa. Chỉ bực tức biến mất đi, không có mặt trong cuộc sống của nhau cả ngày dài.

Những lúc như vậy nước mắt cứ trực trào ra vô định, đến khi cảm thấy khuôn mặt ngứa rát, khô héo thì mới biết đó là dấu tích của những giọt nước mắt.

Và có những khi, anh để em chỉ một mình, có mình mình. Bạn bè chẳng nhiều ai, vì từ lâu đã dành cho anh những điều quan trọng nhất.

Cứ thế chỉ có thể ngồi mong đợi anh, cảm thấy nỗi nhớ anh tràn ngập trong lòng. Rồi cũng vì nhớ mà cảm thấy rất cô đơn, rất cô đơn.

Có những lúc như thế, nhiều lúc như thế, em cảm thấy cô đơn trong chính cuộc tình của mình. Chúng ta cứ không hiểu nhau, cứ cãi nhau, làm buồn lòng nhau như vậy.

Chính em biết, em cũng làm buồn anh rất nhiều. Đứa không đủ tinh tế, thấu hiểu, đứa lại không đủ trưởng thành, mạnh mẽ trước yêu thương.

Em mỏi mệt. Em tuyệt vọng. Và em… đã nghĩ đến chuyện dừng lại. Kết thúc cho nhau, trả lại bình yên cho nhau, khỏi cuộc tình nhiều áp lực này.

Nhưng, cuối cùng rồi em vẫn chọn không từ bỏ. Vẫn chọn phấn đấu nhiều hơn nữa, vẫn chọn hi vọng cho mai sau. Chẳng để mất anh, chẳng để thiếu vắng nhau trong đời.

Và, biết không anh?

Em yêu anh, nhiều hơn những gì em nói. Trân trọng, cố gắng vì cuộc tình này, nhiều hơn những gì anh thấy mỗi ngày…”

Linh Tuyền – chúng tôi class=”kksr-icon”>

3.3

/

5

(

3

bình chọn

)